Giang Khương nhìn Mã Tiểu Duệ đứng ngoài cửa, tâm trạng khó chịu. Hắn đang không vui, bà nương này lại có biểu hiện như vậy, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Cười trên nỗi đau của người khác” Nghĩ như vậy, Giang Khương đột nhiên giật thót, sau đó nhìn Mã Tiểu Duệ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bà nương này đã biết được chuyện gì? Nếu không, tại sao lại có vẻ mặt như thế?
- Thành thật sẽ được khoan hồng hay không thì tôi không biết, nhưng ăn chắc mặc bền thì tôi có nghe nói qua.
Mã Tiểu Duệ không chút yếu thế, vung đôi bàn tay trắng nõn, một quyền đập vào sống mũi Giang Khương.
Vù vù.
Hai người đánh nhau, đột nhiên cảm thấy trận đánh này kỳ thật vất vả quá nhiều. Khống chế lực thì không nói, lại còn phải chú ý chỗ xuống tay, xuống chân.
Cho nên, hai người đánh nhau một trận, cảm thấy không có lời, hơn nữa người bên cạnh vây xem càng lúc càng nhiều, liền nhất tề ăn ý lui về phía sau, chắp tay.
- Đa tạ chỉ giáo.
Giang Khương nghiêm mặt, trầm giọng nói.
Gương mặt xinh xắn của Mã Tiểu Duệ cứng lại, chắp tay nói:
- Giang sư đệ quả nhiên lợi hại.
Hai người nói xong, trong lúc mọi người nhìn nhau liền ưỡn ngực vội vàng bước vào trong, để lại một đám chẳng hiểu chuyện gì.
- Mã Duệ Hoằng bị cái gì thế nhỉ? Tìm người đánh nhau vẫn là chuyện bình thường, nhưng tại sao lại nghiêm chỉnh như thế?
Một y sĩ mang huy hiệu thực tập ngạc nhiên nói.
Nghe được lời này, người bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng:
- Im, cẩn thận bị nữ ma đầu này nghe được. Đến lúc đó muốn tìm anh so chiêu, anh nhất định sẽ chết chắc.
Nói đến đây, gương mặt người này cũng lộ ra vẻ cổ quái:
- Mã Duệ Hoằng cũng thật kỳ lạ, nhưng tại sao Giang Khương cũng như thế? Đúng thật là kỳ quái. Chẳng lẽ hai người này đang diễn trò?
- Ừm, cũng có khả năng. Hai người đánh nhau, nhưng chút khói lửa cũng chẳng có, lại còn trước mặt đông người.
Người còn lại gật đầu, ánh mắt trầm tư.
Lưu lại một đám người cùng nhau phỏng đoán, Giang Khương và Mã Tiểu Duệ sóng vai nhau chậm rãi đi vào bên trong.
- Những người đó không đi theo chứ?
Mã Tiểu Duệ nhìn phía trước không chớp mắt, hỏi.
- Không, đương nhiên là không rồi.
Giang Khương cũng nghiêm chỉnh nhìn đằng trước, giống như phía trước tùy thời sẽ hiện ra một cái gì đó vậy.
- Vậy là tốt rồi.
Mã Tiểu Duệ thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Anh không có việc gì thì đánh tôi làm gì?
- Khá lắm.
Giang Khương hừ lạnh:
- Cô không có việc gì cười tôi làm gì?
- Cười anh? Cười anh lợi hại. Một mình một súng lại dám đối phó với chuyện như vậy.