Binh Vương Thần Bí

Chương 802



Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn Tể Thế Đỉnh bỗng nhiên trở nên lặng yên không tiếng động sắc mặt tương đối xuất sắc, không thể nào nhận ra đang vui hay đang thất vọng. Thiên y sư Ninh Hán Dân và Thiên y sư Liêu Long Căn thì nhìn nhau một cái, cũng khẽ gật đầu cười khổ một cái.   

Đang lúc ba người chuẩn bị xoay người đi, Trưởng lão Mạnh Thiên Phong và Hồ Quang Dương bước lên trước một bước, làm cho Thiên y sư Từ Khải Liễu vừa xoay người đi hơi sững sốt một chút; sau đó khẽ cau mày, trầm giọng nghi ngờ nói:   

- Hai vị trưởng lão?   

- Viện trưởng Từ... Tình thế Thiên Y viện ta hiện tại không tốt lắm, cần có một chủ nhân Tể Thế Đỉnh có năng lực thật sự xuất hiện. Giờ hãy để Thiên y sư Chu Thế Dương tiếp nhận chủ đỉnh mới, chúng tôi cảm thấy rất tốt...   

Hồ Quang Dương đưa tay chỉnh lại vạt áo, sau đó sắc mặt nghiêm nghị nhìn Thiên y sư Từ Khải Liễu nói.   

Hồ Quang Dương nói vậy, sắc mặt mấy vị Thiên y sư và thành viên Hội đồng viện đều hơi đổi, chỉ có trên mặt Thiên y sư Chu Thế Dương là lóe lên nụ cười lạnh đắc ý. Lão đã tiêu hao tất cả tích lũy cả đời, dĩ nhiên không chỉ đơn thuần đổi lấy sự ủng hộ của Viện trưởng lão. Đây chính là sự đảm bảo tốt nhất của lão để đề phòng vạn nhất.   

- Đúng... Cho nên, chúng tôi đề nghị cưỡng ép Nghịch chuyển ngũ hành...   

Lúc này Trưởng lão Mạnh Thiên Phong cũng nhìn Viện trưởng Từ Khải Liễu sắc mặt hơi không vui, trầm giọng nói:   

- Bây giờ Thiên Y viện cần có một chủ Tể Thế Đỉnh có đầy đủ năng lực. Chúng ta không có quá nhiều thời gian... Khải Liễu, chắc cô cũng hiểu rõ tính chính xác khi làm như vậy!   

- Tôi biết... nhưng làm vậy không công bằng với Giang Khương...   

Nghe hai người nói vậy, sắc mặt Thiên y sư Từ Khải Liễu hơi biến đổi. Bà nhìn Mạnh Thiên Phong và Hồ Quang Dương, trầm giọng nói:   

- Dẫu sao Tể Thế Đỉnh này cũng là do đứa bé kia một tay đem về và sửa chữa...   

- Khải Liễu... Cô là Viện trưởng của Thiên Y viện, phải nghĩ cho đại cục của Thiên Y viện... Đỉnh chủ là Giang Khương hay là Thiên y sư Chu Thế Dương có sự khác biệt rất lớn. Cô cũng biết tình hình hiện tại của viện. Cô có thể hiểu được, nếu chủ Tể Thế Đỉnh là Thiên y sư Chu Thế Dương sẽ có lợi ích gì... Như vậy sẽ giúp Thiên Y viện nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm có khả năng tồn tại!   

Trưởng lão Mạnh Thiên Phong nhìn Thiên y sư Từ Khải Liễu trầm giọng nói:   

- Mặc dù như vậy đúng là không công bằng với Giang Khương, nhưng chúng ta có thể đền bù cho nó, cấp các loại thuốc cho nó cố bổn bồi nguyên. Mở miễn phí bất kỳ tư liệu cao cấp nào nó cần. Đồng thời sau này cho dù nó không có cơ hội bước lên Thiên vị, chúng ta vẫn có thể cho nó tư cách tiến vài cấp Thiên y sư.   

Hồ Quang Dương bên cạnh thấy Thiên y sư Từ Khải Liễu nghe Mạnh Thiên Phong nói vậy đã bắt đầu lộ vẻ chần chừ thì cũng lên tiếng nói:   

- Khải Liễu... Cô phải lấy đại cuộc làm trọng, hơn nữa những bồi thường Mạnh trưởng lão dành cho Giang Khương kia cũng đã đủ đền bù... tổn thất cho nó rồi... Nếu không chúng ta đợi mười mấy năm nữa, đợi Giang Khương trưởng thành mới giải quyết những nguy cấp tồn tại trong viện, như thế cực kỳ nguy hiểm... Hơn nữa mặc dù bây giờ Giang Khương vẫn còn sống, nhưng lâu như vậy cũng chưa có tin tức gì, rốt cuộc nó có thể quay về nữa không vẫn là chuyện chưa chắc chắn!   

Nói tới đây, Hồ Quang Dương trầm giọng nói:   

- Chẳng lẽ cô thật sự muốn để Thiên Y viện ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm sao?   

Hai vị trưởng lão đã nói đến thế, lúc này rõ ràng Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng đang dao động. Tuy bà hiểu rõ kỳ thực cho dù bồi thường cho Giang Khương như vậy cũng hết sức không công bằng. Giang Khương thân là chủ Tể Thế Đỉnh, chỉ cần vài năm nữa, đợi sau khi năng lực ổn định, nhưng thứ gọi là bồi thường này hắn đều có thể dễ dàng lấy được. Nhưng bây giờ, lời của hai vị trưởng lão cũng rất có lý. Bà không thể vì một mình Giang Khương mà lãng phí thời gian và cơ hội tốt trước mắt. Đây là bất công với Thiên Y viện và những người đã phấn đấu vì Thiên Y viện.   

Và cái thân phận chủ Tể Thế Đỉnh mà Giang Khương có chẳng qua là do hắn tự nhận chủ. Nếu không thân phận chủ đỉnh này cũng chắc chắn không thể rơi lên người hắn.   

Cộng thêm Giang Khương đúng là mất tích. Cả Thiên Y viện cũng không tra ra đối thủ là ai, như vậy thì khả năng Giang Khương có thể trở về không cao.   

Sau khi cân nhắc một chút, Thiên y sư Từ Khải Liễu liền do dự quay đầu sang nhìn Thiên y sư Ninh Hán Dân và Thiên y sư Liêu Long Căn.   

Hai vị Thiên y sư này cũng mặt đầy vẻ trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thiên y sư Từ Khải Liễu, trong mắt bày tỏ rõ, bọn họ cũng không phản đối lời đề nghị của hai vị trưởng lão.   

Thiên y sư Chu Thế Dương thấy Thiên y sư Từ Khải Liễu lúc này đã động lòng, mấy vị Thiên y sư khác cũng không phản đối, lúc này lão mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ tia thoải mái. Nếu như vậy, thân phận chủ Tể Thế Đỉnh của mình trên căn bản đã được xác định.   

Chỉ cần giờ hai vị trưởng lão cùng tất cả Thiên y sư cưỡng ép tiến hành Ngũ Hành Nghịch Chuyển, hoàn thành nghi thức phong đỉnh, như vậy cho dù Giang Khương có trở lại cũng không có bất kỳ cơ hội nào. Hơn nữa, cưỡng ép tiến hành Ngũ Hành Nghịch Chuyển, giải trừ thân phận chủ đỉnh của Giang Khương như vậy, Giang Khương cũng sẽ chịu tổn thương tinh thần và nguyên khí cực lớn. Như vậy thì lão vừa đoạt được thân phận chủ đỉnh, hơn nữa còn khiến Giang Khương bị thương nặng, đúng là một hòn đá ném hai con chim.   

Nghĩ tới đây, Thiên y sư Chu Thế Dương vốn luôn đau lòng âm ỉ vì những viên đan dược giá trị liên thành kia lúc này cuối cùng cũng bớt đau hơn. Bỏ ra như thế cũng đáng...   

- Tôi phản đối...   

La Thiên Minh đứng bên cạnh luôn siết chặt nắm đấm, nghiến chặt răng, xanh mặt nghe hai vị trưởng lão cùng đám Thiên y sư Từ Khải Liễu nói chuyện, mong chờ kết quả xấu nhất đừng xảy ra nên chưa lên tiếng. Giờ mắt thấy thân phận chủ đỉnh của đệ tử nhà mình sắp bị cưỡng ép giải trừ, lúc này cuối cùng cũng bộc phát, nhìn mấy người tức giận nói:   

- Tôi phản đối. Một khi Giang Khương bị cưỡng ép cắt đứt liên hệ với Tể Thế Đỉnh, giải trừ thân phận chủ đỉnh sẽ chịu tổn hại không thể chống đỡ. Nó không hề làm bất kỳ chuyện gì tổn hại lợi ích của viện, cũng không hề không tuân theo bất kỳ quy định nào của viện, các người không thể đưa ra quyết định như vậy...   

- La Thiên Minh... Càn rỡ... quyết định chúng tôi đưa ra, anh có có tư cách gì phản đối...   

Hồ Quang Dương nghe thấy những lời giận dữ của La Thiên Minh liền biến sắc, quay đầu nhìn về phía lão y sư La Thiên Minh tức giận khiển trách:   

- Giang Khương cũng được tính là hy sinh cho viện. Rốt cuộc một mình Giang Khương quan trọng? Hay truyền thừa của Thiên Y viện ta quan trọng? Anh thân là thành viên Hội đồng viện chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không phân rõ sao?   

- Không... Giang Khương vẫn chưa chết, chắc chắn nó sẽ sớm quay về. Với thiên tư của nó, chắc chắn không tốn quá nhiều thời gian sẽ trở thành chủ nhân thật sự đủ điều kiện của Tể Thế Đỉnh!   

Lão y sư La Thiên Minh đối mặt với lời khiển trách của Tiền viện trưởng, Thứ tịch trưởng lão của Viện trưởng lão Hồ Quang Dương tuy sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố vì học trò mình lên tiếng bảo vệ.   

- La Thiên Minh... ngay cả bên nào nặng bên nào nhẹ anh cũng không phân rõ sao? Đừng nói chuyện giờ Giang Khương có thể về hay không còn khó nói, cho dù bây giờ nó có thể về thì vị trí chủ đỉnh kia cũng phải nhường lại... Vì Thiên Y viện chúng ta, chẳng lẽ thầy trò các người chỉ biết ích kỷ vì bản thân? Không thèm chu toàn đại cuộc sao?   

Hồ Quang Dương lại một lần nữa khiển trách La Thiên Minh:   

- Hơn nữa, không phải chúng tôi đã đồng ý bồi thường đầy đủ cho Giang Khương sao, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ? Lập tức lùi xuống cho tôi, nếu không những bồi thường này, đệ tử của anh cũng đừng có mơ nữa...   

Sắc mặt La Thiên Minh tái xanh, hai nắm tay siết chặt nhưng bị những lời của Hồ Quang Dương chèn ép, ông cũng không cách nào phản kháng.   

- Được rồi, Viện trưởng Hồ...   

Lúc này Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng không nhìn được nữa, trầm giọng lên tiếng ngăn cản. Lúc này sắc mặt của bà cũng hơi khó coi. Nếu không phải bây giờ bà cũng không biết Giang Khương có về hay không, bà cũng sẽ không đồng ý như vậy.   

Hồ Quang Dương bị Thiên y sư Từ Khải Liễu tiếng ngăn cản mắt lộ vẻ không vui, nhưng cũng không nói tiếp.   

- Thiên Minh... Chuyện này, anh cũng biết, chúng ta tạm thời không có lựa chọn nào khác...   

Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn La Thiên Minh, trong mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ cùng áy náy, chậm rãi nói:   

- Tôi chỉ có thể đảm bảo với anh, sau này... bất kể tình huống nào, tất cả tư liệu và đan dược của Thiên Y viện ta, chỉ cần Giang Khương cần đều sẽ cung cấp miễn phí toàn bộ cho nó... Cho dù sau này nó hồi phục, nó vẫn được quyền ưu đãi và ưu tiên về đan dược và tư liệu trọn đời!   

Thiên y sư Từ Khải Liễu nói ra những lời này, Thiên y sư Chu Thế Dương bên cạnh liền biến sắc, muốn nói gì đó, nhưng thấy đám Thiên y sư Lưu Mộc Dương và Thiên y sư Liêu Long Căn không lên tiếng thì cũng đành cắn răng, rốt cuộc cũng kìm lại không lên tiếng. Cam kết này của Thiên y sư Từ Khải Liễu đúng là hơi quá mức. Cung cấp miễn phí toàn bộ, cộng thê sau này Giang Khương có đặc quyền như vậy, vậy thì sau này một khi Giang Khương bình phục, có quyền ưu đãi và ưu tiên trọn đời kia, sự tiến bộ tiếp theo sẽ hết sức kinh người.  

Với thiên tư kinh khủng của Giang Khương, có thể nói mấy chục năm sau, năm Thiên y sư này chắc chắn sẽ có vị trí của Giang Khương, điều này khiến lão cực kỳ không muốn...   

Có điều, các Thiên y sư còn lại không lên tiếng phản đối, lão là người thu được lợi lớn nhất càng không có lý do phản đối. Hơn nữa rốt cuộc Giang Khương có thể về hay không, hơn nữa thật sự có thể bình phục hay không cũng là chuyện khó nói. Cho nên lão chỉ có thể tạm thời nhịn.   

Lão y sư La Thiên Minh thấy vẻ mặt bất đắc dĩ cùng cam kết của Thiên y sư Từ Khải Liễu thì nhìn chằm chằm Thiên y sư Từ Khải Liễu một lúc lâu, lúc này mới hít một hơi thật sâu. Ông cũng biết quyết định kia đã không thể nào thay đổi được. Hơn nữa Viện trưởng Từ Khải Liễu đưa ra cam kết như vậy cũng đã là chiếu cố mình, chiếu cố Giang Khương rồi. Ông lập tức cắn răng chậm rãi gật đầu:   

- Được, tôi thay mặt Giang Khương cảm ơn viện trưởng!   

Thiên y sư Từ Khải Liễu thấy cuối cùng La lão y sư La Thiên Minh cũng đồng ý thì chậm rãi gật đầu một cái, đưa tay vỗ vai La lão y sư trấn an, sau đó quay người lại, nhìn về phía mọi người, nói:   

- Được rồi... Vậy thì... cưỡng ép Nghịch Chuyển Ngũ Hành đi... Có điều cưỡng ép Nghịch Chuyển Ngũ Hành khá nguy hiểm. Vẫn phải mời hai vị trưởng lão cùng tất cả các Thiên y sư cùng ra tay!   

- Được...   

Quyết định đã đưa ra, La lão y sư La Thiên Minh cuối cùng cũng đồng ý, mọi người dĩ nhiên đều đồng thanh đáp.   

Lập tức năm vị thiên y sư cộng thêm hai vị trưởng lão, đồng loạt đi tới trước đại đỉnh, mỗi người đưa một tay đặt lên trên thân Tể Thế Đỉnh.   

- Bắt đầu...   

Mấy vị thiên y sư và hai vị trưởng lão này đều hiểu rõ bí pháp Nghịch Chuyển Ngũ Hành, Thiên y sư Từ Khải Liễu vừa ra lệnh, mọi người đồng loạt dùng phương thức vận hành đặc biệt rót nội khí vào trong thân Tể Thế Đỉnh...   

Mọi người vừa rót nội khí vào, thân đỉnh ẩm đạm lập tức sáng lên, hơn nữa càng lúc càng đỏ...   

Mà lúc này, một thanh niên da thịt trắng noãn, cặp mắt dịu dàng như ngọc, tóc tai rối bời, vô cùng phong trần xuất hiện trước cửa Thiên Y viện.