Trong phòng họp, tất cả mọi người đều im lặng nhìn Giang Khương, giống như muốn tìm ra một đầu mối khác từ trên gương mặt của hắn.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Giang Khương không thể nói láo trong chuyện này. Mọi người ai cũng biết Phá Thiên Đan cũng như hiệu quả của nó. Nhưng người biết được phương pháp điều chế cụ thể thì không. Bởi vì có mấy vị dược vật chủ yếu trong đơn thuốc đã bị tuyệt tích, ví dụ như Độc Long Chi chủ yếu nhất, cộng thêm Thanh Dương Thảo làm tăng tác dụng nhiều nhất cho thuốc.
Dược hiệu của Phá Thiên Đan tương đối cường hãn, hơn nữa lại rất trân quý, thuộc một trong những loại đan dược siêu phẩm, lọt vào tay một số luyện đan sư cường hãn, không cần Tế Thế Đỉnh cũng có thể luyện ra được. Chẳng qua xác suất thành công khá thấp. Có một vị Luyện đan sư của Thiên Y Viện phải trải qua mấy chục năm trời mới luyện chế được một viên Phá Thiên Đan quý giá.
Nhưng viên Phá Thiên Đan đó đã tiêu hao mất của Thiên Y Viện một Độc Long Chi cộng thêm hai Thanh Dương Thảo. Sau đó thì không còn tìm được hai loại dược vật đó nữa.
Bây giờ Giang Khương nói mình uống Phá Thiên Đan, bọn họ cũng không nghi ngờ. Tại sao lại có thể dễ dàng tấn cấp Thiên giai, không có đan dược chuyên dành cho đột phá giai vị, Giang Khương làm sao có thể trong tình huống không hề báo trước mà đột phá đơn giản như thế.
Chỉ là Phá Thiên Đan không có Thanh Dương Thảo, ai mà dám uống? Tỷ lệ bị bạo thể đến bảy tám phần, ai dám đánh cuộc chứ?
Nếu luyện đan sư của đối phương có thực lực mạnh như vậy, trong tay lại có Độc Long Chi, nhưng không tìm được Thanh Dương Đảo, đúng là có thể luyện chế được Phá Thiên Đan gà mờ. Bởi vì có rất nhiều cao thủ bị vây ở Địa cấp rất lâu mà không có biện pháp đột phá, trong thời điểm sau cùng, tuyệt đối nguyện ý uống Phá Thiên Đan, đánh cuộc với hai phần tỷ lệ thành công còn lại để vượt qua.
Với tư chất của Giang Khương, nếu quả thật bị người ta ép uống Phá Thiên Đan, tỷ lệ quá quan hẳn cao hơn người bình thường một chút. Nhắc tới cũng tuyệt đối hợp tình hợp lý.