Binh Vương Thần Bí

Chương 890



- Chuyện gì xảy ra vậy? Lại chỉ đến có hai cảnh sát? Còn không mau đi tìm xe cho tôi?   

Vu công tử mắng to.   

- Vu công tử, cậu chờ cho một lát, Đội trưởng Hứa của đại đội trị an đang đến. Hơn nữa các đồng nghiệp khác cũng đã được điều động, cũng đang trên đường đến đây.   

Mặc dù bị mắng, nhưng hai cảnh sát tuần tra vẫn kiên nhẫn giải thích. Ai cũng biết vị tiểu gia trước mắt đắc tội không nổi.   

- Hừ!   

Nhìn hai cảnh sát tuần tra đang cẩn thận lấy lòng mình, Vu công tử khẽ hừ một tiếng rồi bỏ qua cho hai người. Sau đó bước sang một bên nhìn cô gái xinh đẹp vẻ mặt không kiên nhẫn, nói:   

- Kiều Kiều, đừng vội. Nửa tiếng nữa, bọn họ sẽ mang xe của anh về.   

- Vu thiếu, nửa tiếng sao? Hiệu suất điều tra của cảnh sát Kim Lăng chúng ta thật sự quá thấp.   

Kiều Kiều cau mày, bất mãn nói.   

- Cũng không còn cách nào. Ai bảo thành Kim Lăng của chúng ta lớn như vậy. Chạy hết một vòng cũng mất mấy tiếng. Chúng ta cũng đành chịu đựng một chút thôi.   

Vu công tử nhún vai, lạnh giọng nói:   

- Chờ bắt được tiểu tử kia, em xem anh sẽ giết nó xả giận cho em như thế nào. Hừ…   

Hai cảnh sát tuần tra nghe hai người nói chuyện với nhau, liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng không biết làm sao. Đụng phải người như vậy, tất cả mọi người chỉ có thể tự nhận xui xẻo mà thôi.   

- Giao lộ số 2 đường Cảnh Đông phát hiện mục tiêu, đang từ hướng tây vòng sang hướng đông.   

Nhân viên phòng chỉ huy đột nhiên kêu lên, đồng thời chiếu một hình ảnh lên màn hình lớn.   

Mọi người đều vui mừng đưa mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên màn hình có một chiếc xe màu bạc đang lao đi, cách đó không xa là một chiếc thể thao màu xanh.   

Nhìn hình ảnh, tất cả đều chấn động. Quả nhiên là đại nhân vật. Ngay cả xe đuổi theo cũng là một chiếc xe xịn.   

- Theo dõi toàn bộ hành trình, cho trực thăng theo sau. Sau khi đã đoán được hướng của đối phương, các tổ chuẩn bị chặn lại.   

Thấy đã tìm được mục tiêu, Phó cục trưởng Trương nhìn sang bên bàn điều khiển, trầm giọng ra lệnh:   

- Chờ một chút, tùy thời tiếp nhận sự kết nối của đối phương.   

- Vâng.   

Nhân viên thao tác không dám thờ ơ.   

- Đã hoàn thành kết nối điều khiển.   

Tại phòng chỉ huy của Thiên y ngoại viện, nhân viên điều khiển nói:   

- Bây giờ sẽ do chúng tôi tiếp nhận hành động chỉ huy.   

- Rõ.   

Phó cục trưởng Trương không dám kháng lệnh, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết đối phương là người ở đâu, nhưng có người phối hợp, trách nhiệm mà y gánh vác sẽ nhẹ đi phân nửa.   

Phòng điều khiển của Thiên Y Viện ngoại viện, hai người ngồi trước màn hình chỉ huy, trên màn hình đang hiển thị tình huống giống y như đúc với trung tâm kiểm soát của cảnh sát.   

Đối với nhiệm vụ lần này, ngoại viện phái ra ba người cũng xem là có quy mô. Sự kiện Akan lần trước là hành động lớn, nhưng ngoại viện cũng chỉ phái có năm sáu nhân viên phân tích tình báo. Bây giờ phái ra ba người đến điều khiển một hành động chận đường nhỏ như vậy, chứng tỏ địa vị của Giang Khương nặng đến cỡ nào.   

- Y sĩ Giang Khương, tôi là Tổ trưởng tổ bốn của tổ tình báo ngoại viện Lý Chương. Chúng tôi đã xác định được vị trí của cậu và xe của mục tiêu. Trước mắt cảnh sát Kim Lăng cũng đã phái ra cảnh lực đầy đủ, chuẩn bị chặn lại. Đồng thời trực thăng của cảnh sát cũng đã tiến hành theo dõi trên không.   

Nhân viên chỉ huy gọi điện thoại cho Giang Khương, trầm giọng báo cáo:   

- Nội viện cũng đã phái một tiểu tổ hành động có vũ trang cùng với một chiếc trực thăng đến tiếp viện cho cậu.   

Chúng tôi đã nắm toàn bộ hành động và chỉ huy trong tay, xin hỏi cậu có dặn dò gì không?   

Nghe giọng nói truyền đến trong điện thoại, Giang Khương vẫn tương đối hài lòng. Viện bày ra trận thế như vậy cho hắn, đã nể mặt hắn đến mười phần. Cộng thêm có lực lượng cảnh sát, ít nhất có thể đảm bảo đối phương không thể chạy thoát khỏi tầm mắt của hắn. Hơn nữa cũng phòng ngừa vạn nhất.   

Lập tức trầm giọng kêu lên:   

- Được rồi, trước mắt không rõ tình huống của đối phương. Mọi người hãy phân tích hướng đi của đối phương, đồng thời chuẩn bị tùy thời chặn lại. Đối phương không đơn giản, nhất định phải cẩn thận.   

- Rõ.   

Nhân viên chỉ huy tương đối tự tin. Đám giặc nho nhỏ này, để cho cảnh sát Kim Lăng xử lý đã không để xảy ra sơ hở gì rồi. Cộng thêm hai chiếc trực thăng và tiểu tổ cao thủ Địa giai của ngoại viện, nếu còn không bắt được đối phương, vậy thì mất thể diện quá. Đừng nói chi còn có y sĩ Giang Khương. Tổ hợp và thực lực như thế, cho dù đối phương có lai lịch đặc biệt, tuyệt đối cũng tự tìm chết.   

Đã có tiếp viện, trong lòng Giang Khương cũng yên tâm hơn. Lái xe của đối phương là cao thủ. Hơn nữa chiếc BMW 530I kia cũng không phải xe bình thường, rất có thể đã được độ lại. Nếu không, đối phương không thể nào chạy nhanh như thế. Ngay cả hắn muốn đuổi theo cũng khá vất vả.   

Đường phía trước khá thông thuận. Mặc dù không quen thuộc đường cho lắm, nhưng Giang Khương lại cảm thấy mừng. Xem ra chiếc xe chỉ sợ muốn đi đường vòng.   

Mặc dù xe sẽ nhiều hơn nhưng lại không có đường hẻm. Muốn đuổi kịp đối phương cũng đơn giản hơn nhiều. Hắn lập tức nhấn ga, vọt lên phía trước. Hắn tin rằng chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ trong vòng mấy phút, nhất định sẽ đuổi kịp đối phương.   

- Đối phương đã tiến vào đường vòng, cách đó khoảng mười cây số có một trạm kiểm tra, nhanh chóng thiết lập đường chắn.   

Mệnh lệnh truyền ra, cảnh sát đã sớm đợi lệnh bắt đầu nhanh chóng thiết lập đường chắn ngay tại trạm kiểm tra.   

Trực thăng của cảnh sát lúc này cũng đã đuổi gần đến vị trí của Giang Khương.   

Cục trưởng Ngô cũng vừa mới chạy đến cục Cảnh sát. Chân vừa mới chạm đất, đã nhận được điện thoại của con trai Thị trưởng Vu.   

- Vu công tử, cậu yên tâm. Bây giờ tôi đã chạy đến cục, lập tức vào trung tâm chỉ huy ngay. Chiếc xe nhất định sẽ mang về cho cậu. Cậu yên tâm nhé.   

Mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, nhưng Cục trưởng Ngô một chút cũng không dám lộ ra. Ông ta thật không dám đắc tội với vị công tử gia này. Vất vả lắm mới trấn an được Vu công tử, Cục trưởng Ngô vội vàng bước nhanh hơn. Bây giờ ông không biết rốt cuộc tình huống như thế nào. Nếu thật không tìm được, đến lúc đó không biết ăn nói như thế nào với Thị trưởng.   

- Tình huống thế nào rồi?   

Vất vả lắm mới vào được trung tâm chỉ huy, Cục trưởng Ngô vội vàng lên tiếng hỏi.   

Nghe xong, Phó cục trưởng Trương vội vàng quay đầu lại, hướng Cục trưởng Ngô quơ tay múa chân, ra hiệu đừng lên tiếng.   

Nhìn biểu hiện của Phó cục trưởng Trương, Cục trưởng Ngô sửng sốt một chút. Nhưng làm việc với Phó cục trưởng Trương đã nhiều năm, ông biết được chuyện này tất có điều kỳ lạ, lập tức nhìn lên màn hình lớn, thấy bên trên là đường nào đó trong thành phố, còn có mấy chiếc xe.   

Trong lòng không khỏi nghi ngờ, chậm rãi bước đến, hỏi:   

- Lão Trương, xảy ra vấn đề gì vậy?   

- Đúng, đã xảy ra vấn đề.   

Phó cục trưởng Trương cười khổ:   

- Phiền phức đến rồi.   

- Cái gì?   

Nghe Phó cục trưởng Trương nói, Cục trưởng Ngô trong nháy mắt choáng váng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?   

- Thế xe của con trai Thị trưởng biết phải làm thế nào bây giờ?   

Nghe Phó cục trưởng Trương nói xong, Cục trưởng Ngô ngớ ra.   

- Tôi cũng đã sắp xếp một tiểu tổ theo dõi chuyện này. Nhưng muốn tìm được cái xe cũng không nhanh như vậy được. Tinh lực của chúng ta đều dồn hết bên này.   

Phó cục trưởng Trương thấp giọng nói:   

- Dù sao chuyện này cũng có thể giao phó với Thị trưởng. Nói sau, không phải chúng ta không tìm xe, chẳng qua chỉ là chậm một  

chút thôi.   

- Con mẹ nó!   

Cục trưởng Ngô thầm mắng một tiếng. Vừa mới lớn tiếng đáp ứng với con trai Thị trưởng, bây giờ trở quẻ, tiểu tử kia thế nào cũng mắng xối máu đầu. Nhưng lúc này cũng không còn biện pháp. Cục trưởng Ngô cũng đành làm xong tư tưởng chuẩn bị giải thích cho Thị trưởng về sau.   

Thái độ đoan chính, Cục trưởng Ngô cũng vội vàng ngồi xuống vị trí chủ vị. Tuy nói bên trên đã có người đang chỉ huy, nhưng nếu ông ta đã đến, chỉ có thể ở chỗ này trợ giúp chỉ huy.   

Nhưng vừa mới ngồi được hai phút, điện thoại lại vang lên, là Vu công tử gọi.   

Cục trưởng Ngô cười khổ, chần chừ một chút vẫn nhấn nút nghe.   

- Cục trưởng Ngô, rốt cuộc như thế nào? Tôi không đợi nổi nữa. Mau cho người mang xe về cho tôi.   

Cục trưởng Ngô không biết phải làm sao, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn màn hình đằng trước, đang định giải thích một chút, chỉ thấy trên màn hình có hai chiếc xe một trước một sau chạy đi, ánh mắt giật một cái, ngạc nhiên hỏi Phó cục trưởng Trương:   

- Chiếc màu xanh đuổi theo đằng sau là Porsche?   

- Đúng, là Porsche.   

Phó cục trưởng Trương gật đầu.   

- Bảng số xe?   

Cục trưởng Trương không để ý đến đại công tử đang khoa chân múa tay bên kia, vội vàng hỏi.   

- Bảng số xe?   

Phó cục trưởng Trương sửng sốt, nhưng nhân viên điều khiển lúc này đã vội vàng zoom màn hình lại gần một chút.   

Nhìn dãy số, sắc mặt Cục trưởng Ngô và Phó cục trưởng Trương đều biến đổi.   

- Mẹ kiếp, đây không phải là chiếc xe của đại công tử bị người ta cướp đi sao?   

- Người lái xe đuổi theo là người của chúng ta?   

Cục trưởng Ngô kinh nghi hỏi.   

- Là người của cấp trên.   

Sắc mặt của Phó cục trưởng Trương lúc đỏ lúc xanh, cười khổ trả lời:   

- Người nào của chúng ta lại không có mắt như vậy? Lại dám dùng xe của Vu công tử chứ?   

Hai người nhìn nhau, sau đó Cục trưởng Ngô nhìn điện thoại trong tay, cười khổ.   

- Vu công tử, xe của cậu, chỉ sợ tạm thời không mang về được.   

Cục trưởng Ngô chần chừ một lát, rốt cuộc đành phải nói vào điện thoại.   

- Cái gì? Ông nói cái gì? Họ Ngô kia, ông định chơi tôi phải không?