Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 1006



Chương 1027

Tông môn này không có tông chỉ, thành viên tông môn đều chạy tán loạn bốn phía, chủ yếu là do họ làm quá nhiều chuyện thất đức nên ở lại tông sẽ bị người ta đánh chết.

Mà sở dĩ Cốc Thanh Sơn không nghe thành ‘Thiên Đạo Tông’ (Lẽ trời) là bởi vì cái tên ‘Thiên Đạo’ này không phải tông môn nào cũng xứng có được.

Trong phạm vi Côn Luân thì không ai dám lấy hai chữ ‘Thiên Đạo’ này để đặt tên.

Cho nên ông tin chắc là Thiên Đạo Tông mà Lục Vân nói không phải là ‘Thiên Đạo Tông’ (Lẽ trời).

Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo kia là thế nào?

Cốc Thanh Sơn rất hoang mang, trông thấy vẻ mặt kiêu ngạo kia của Lục Vân thì nhịn không được nói thầm trong lòng: “Từ khi nào mà đệ tử của tông môn cướp gà trộm chó lại cảm thấy tự hào như vậy?”

Ông cảm thấy rất khó hiểu!

Lục Vân nhìn thấy sắc mặt quái dị của ông thì đắc ý nói một câu: “Cốc Tông Chủ, ông không cần phải ao ước, Thiên Đạo Tông có tiêu chuẩn rất cao, không phải người nào cũng được gia nhập. Nhưng nếu ông chịu từ bỏ thân phận Tông Chủ Đan Dương Tông của mình thì tôi có thể phá lệ để ông gia nhập Thiên Đạo Tông, trở thành đệ tử của tôi.”

“Khụ khụ, không cần không cần, thật vinh hạnh được anh Lục coi trọng, nhưng sự yêu thương này quá nặng nề, tôi không chịu đựng nổi!” Cốc Thanh Sơn vội vàng từ chối.

Lục Vân nói: “Cốc Tông Chủ khách sáo với tôi như vậy làm gì, tôi nói ông được thì ông nhất định được.”

“Không được không được.”

“Lão già chết tiệt, có phải ông không nể mặt hay không?”

“…”

Cốc Thanh Sơn suýt ứa nước mắt.

Đương nhiên Lục Vân chỉ đang đùa với ông một chút thôi, rất nhanh Cốc Thanh Sơn đã chú ý tới linh hỏa trên tầng thứ mười một của Đan Dương Tháp đã biến mất.

Cả tòa Đan Dương Tháp mất đi nguồn cung cấp nhiệt độ.

“Anh Lục, linh hỏa tầng này bị anh lấy đi rồi sao?” Cốc Thanh Sơn hỏi.

Ông vừa xông vào Đan Dương Tháp, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện Tru Ma nên không chú ý tới nhiệt độ trong tháp thay đổi, tới lúc này bình tĩnh trở lại mới nhận ra không thấy linh hỏa đâu.

“Thì ra gọi là linh hỏa, khó trách không giống với ngọn lửa bình thường.”

Lục Vân thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lại bày ra vẻ vô tội: “Cốc Tông Chủ, ông đang nói cái gì vậy, linh hỏa gì, sao tôi không hiểu gì hết vậy?”

Thân thể của hắn có thể cắn nuốt linh hỏa, cụ thể tại sao thì cả Lục Vân cũng không rõ, tạm thời đừng để lộ ra thì tốt hơn.

Dù sao linh hỏa kia đã bị hắn cắn nuốt, muốn hắn trả lại là không có khả năng, dứt khoát chối bỏ không nhận đi.

Ông có thể làm gì được tôi?

Cốc Thanh Sơn còn chưa kịp phản ứng, kinh ngạc nghĩ Lục Vân đã leo lên đỉnh mà sao lại không tiếp xúc với linh hỏa chứ?

Ông vừa muốn mở miệng liền nghe Lưu Lão nói: “Quên đi Cốc Tông Chủ, đừng xoắn xuýt chuyện linh hỏa, nếu cậu Lục nói chưa từng thấy thì chính là chưa từng thấy.”

Làm sao Lưu Lão có thể không đoán ra Lục Vân đang giả ngu.