Không đúng, phải nói thanh niên đầu trọc bảnh trai này chính là Lục Vân.
Mấy ngày nay hắn nhất định phải ở lại Đan Dương Tông, bởi vì lúc trước trên người hắn bùng nổ ra khí tức tu ma giả, làm Lâm Thanh Đàn bị thương nhẹ.
Lúc ấy Lâm Thanh Đàn đang lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế nên tất nhiên không thể chịu chút quấy nhiễu nào.
Kết quả trong giai đoạn quan trọng nhất lại đột nhiên có một khí tức vô cùng kinh khủng hung ác mãnh liệt tràn đến, mặc dù lui đi cũng nhanh, nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến Lâm Thanh Đàn.
May mà cô bị thương không nặng cộng thêm Đan Dương Tông không bao giờ thiếu đan dược chữa thương nên rất nhanh Lâm Thanh Đàn đã khôi phục.
Nhưng cô cần lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế lại lần nữa.
Bởi vì lần đầu tiên bị đánh ngang nên lĩnh ngộ lần thứ hai càng gian nan.
Trong lòng Lục Vân rất áy náy.
Lúc ấy tâm tình của hắn bị linh hỏa ảnh hưởng, thực sự không khống chế nổi nên mới bắn ra một vài thứ không nên tung ra, kết quả lại làm Lâm Thanh Đàn chảy chút máu.
Tính cách của Lâm Thanh Đàn dịu dàng, khi biết khí tức kinh khủng kia đến từ Lục Vân thì cô chẳng những không trách cứ mà trái lại còn quan tâm hỏi han hắn một hồi.
Nhất là lúc nhìn thấy lông mày và tóc của Lục Vân biến mất thì cô càng đau lòng.
Lục Vân không nhịn được cảm khái, người chị hai này của mình thật là hóa thân của Thiên Sứ nhân từ ở nhân gian, thực sự là quá dịu dàng, quá thiện lương.
Tuyệt đối không thể phụ lòng cô!
Trong mấy ngày ở lại Đan Dương Tông, gần như không ai phát hiện Lục Vân không phải đệ tử của Đan Dương Tông.
Hắn mặc trang phục của Đan Dương Tông, khi gặp đệ tử khác lại hết sức tự nhiên, dù cái đầu trọc bóng lưỡng kia thường xuyên thu hút sự chú ý của người khác, hắn vẫn rất trấn định tự nhiên.
Với tố chất tâm lý này, ai dám tin hắn không phải môn nhân của Đan Dương Tông?
Mấy ngày nay, Lục Vân không ngừng trông thấy có những người của tông môn khác đến đây chào hỏi Đan Dương Tông, Cốc Thanh Sơn đều nhiệt tình tiếp đãi.
Lục Vân không cần nghĩ cũng biết mục đích của những người kia tới nơi này làm gì.
Cốc Thanh Sơn rất trượng nghĩa, lần nào cũng chỉ lấp lửng cho qua chuyện.
Hôm nay Lục Vân vẫn đi dạo xung quanh Đan Dương Tông giống như hai ngày trước, bỗng một cô gái vóc người yểu điệu xinh đẹp đã hấp dẫn ánh mắt của hắn.
“Chị tư?” Lục Vân nhìn cô gái kia, sửng sốt dùng sức dụi dụi mắt, mới phát hiện mình không nhìn lầm.
Quả thật là Vương Băng Ngưng.
Sao cô cũng chạy đến Đan Dương Tông?
Là ngại phỏng vấn những người bên ngoài không đủ đã nghiền nên chạy đến Côn Luân Sơn phỏng vấn tu luyện giả sao?
Biết chơi quá đó chị tư!
Lục Vân rất bội phục, bước nhanh chạy về hướng Vương Băng Ngưng, nhân lúc đối phương còn chưa phát giác đã vỗ một cái lên vai cô.