Thậm chí Mạc Thanh Uyển còn bỏ qua một vấn đề, chính là ở Vân Sơn Thư Viện chưa bao giờ thiếu công pháp võ kỹ, trong đó bao gồm rất nhiều thân pháp khinh công, Mạc Thanh Uyển từng học một thân pháp đẳng cấp không thấp.
Trước kia mỗi lần phát giác nguy hiểm tới gần, cô luôn có thể lập tức thi triển ra thân pháp để tránh né công kích, nhưng Lục Vân này lại có thể liên tục thành công.
Điều này rất quái dị.
Giống như lần nào bàn tay của hắn cũng xuất hiện không có dấu hiệu báo trước, hơn nữa có thể nhắm chính xác vào vị trí kia, cứ như đạn đạo ngắm bắn.
Mạc Thanh Uyển còn không có cơ hội thi triển thân pháp nữa.
Lục Vân: Không có gì, trăm hay không bằng tay quen!
Luyện tập nhiều trên người chị cả Diệp Khuynh Thành cao ngạo thì tất nhiên là quen tay rồi.
Lúc này Vu trưởng lão và Mộc Bình hai người liếc nhau, đều nhìn thấy bất đắc dĩ từ ánh mắt của đối phương.
Họ thầm cười khổ.
Người thừa kế ý chí của Thanh Đế thật là không an phận, đã đến lúc này mà còn dám xuống tay, đây là muốn Mạc Thanh Uyển tức chết sao?
Tôn Hiểu Tuyết cũng quái dị nhìn Lục Vân, nói: “Có thể làm Thanh Uyển nhà chúng tôi tức thành như vậy, cậu là người đầu tiên từ trước đến nay đấy, đáng kiêu ngạo lắm.”
Lục Vân khiêm tốn khoát tay nói: “Quá khen quá khen, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Tôn Hiểu Tuyết: “…”
Mạc Thanh Uyển: Muốn giết người!
Giữa Mạc Thanh Uyển và tên đầu trọc xem như triệt để hình thành ân oán sống chết.
Cùng lúc đó, trong nơi tiếp đãi khách quý của Đan Dương Tông, Lữ Khinh Nga cũng gặp phải nan đề.
Vì tìm hiểu tin tức về người thừa kế ý chí của Thanh Đế mà bà ấy suýt nói mòn cả miệng.
Nhưng dù ám chỉ hay nói rõ, dù đưa ra điều kiện trao đổi gì thì Cốc Thanh Sơn cũng không mắc lừa.
Lão già này luôn cười ha hả.
Kéo đông kéo tây, nhưng lại không kéo đến điểm mấu chốt.
Lữ Khinh Nga thực sự rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thăm dò hỏi: “Vừa rồi lúc ở bên ngoài, tôi tình cờ nghe thấy mấy đệ tử của quý tông nói rằng người thừa kế ý chí của Thanh Đế là một thanh niên?”
“Ha ha, có lẽ là vậy, những đệ tử kia chỉ suy đoán mà thôi, không tin thật được.”
Cốc Thanh Sơn cười ha hả đáp trả, trong lòng lại xem thường, cái gì mà tình cờ nghe thấy, tôi thấy bà là đặc biệt đi hỏi thăm.
Đồ âm hiểm!
Lữ Khinh Nga cắn răng nói: “Cốc Tông Chủ không cần đề phòng tôi như thế, mặc dù lập trường của chúng ta khác biệt, nhưng cũng quen biết nhiều năm, chẳng lẽ Cốc Tông Chủ không nể mặt tôi chút nào sao?”
Đan dược của Đan Dương Tông không chỉ để nội bộ Đan Dương Tông sử dụng mà còn thường xuyên bán cho các môn phái khác.
Lữ Khinh Nga từng nhiều lần đến Đan Dương Tông mua đan dược, đi nhiều lần rồi dần dần có quan hệ không tệ với Cốc Thanh Sơn, xem như có chút giao tình.