Lỡ chị tư căn bản không muốn về Vân Sơn Thư Viện thì sao?
Vậy không phải là tự tìm phiền phức à?
Cho nên Lục Vân dứt khoát thừa nhận, dù sao mình cũng thật sự đánh con gái người ta mấy cái, thế là hắn tiến lên một bước và nói: “Là đệ tử phạm sai lầm trước, xin Tông Chủ trục xuất đệ tử khỏi tông môn để trừng phạt!”
Cốc Thanh Sơn sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.
Sắc mặt ông ta bỗng trầm xuống rồi quát lớn: “Lục Vân, nếu cậu tự biết mình phạm sai lầm lớn thì tôi nhất định phải trừng phạt, như cậu mong muốn, kể từ hôm nay cậu không còn là môn nhân của Đan Dương Tông nữa!”
Biểu cảm của Cốc Thanh Sơn muốn nghiêm túc bao nhiêu có nghiêm túc bấy nhiêu.
Kỹ thuật diễn xuất thật đến mức khó tin.
Xưa nay Lục Vân không phải là môn nhân của Đan Dương Tông thì lấy đâu ra chuyện trục xuất sư môn, chỉ là làm dáng một chút cho mẹ con Lữ Khinh Nga xem thôi.
Cốc Thanh Sơn không khỏi bội phục Lục Vân, thủ đoạn trốn nợ này thật là cao minh!
Mạc Thanh Uyển là đại mỹ nữ đứng đầu, dung mạo dáng người khí chất đều là đệ nhất, Lục Vân dùng một thân phận giả mà dê con người ta rồi lại chủ động xin nhận phạt để vứt bỏ thân phận này, thật là không thiệt thòi gì cả.
Cốc Thanh Sơn sống đến tuổi này mà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thao tác sắc bén như vậy, không bội phục cũng không được.
“Cô Mạc, hiện tại tôi đã đuổi tên đầu trọc này… À, tôi đã trục xuất Lục Vân khỏi sư môn, về sau sống hay chết cũng không liên quan đến Đan Dương Tông nữa, cô có hài lòng với cách xử phạt này không?”
Mạc Thanh Uyển rơi vào trầm mặc.
Kỳ thật cô không phải người xấu, cũng không có tính cách được lý không buông tha người, chủ yêu là do lần này Lục Vân thực sự quá đáng quá.
Còn có một loạt hành vi bao che của Đan Dương Tông cũng làm cô cảm thấy rất tức giận nên mới yêu cầu nghiêm trị Lục Vân.
Nhưng trừng phạt trục xuất sư môn này có quá nghiêm trọng hay không?
Mạc Thanh Uyển không khỏi nhớ lại những lời trước đó Mộc Bình nói, Lục Vân là chân truyền duy nhất của Lưu Lão, hiện tại Lưu Lão ‘Thi cốt chưa lạnh’ mà đã trục xuất đệ tử của lão khỏi sư môn thì có vô tình quá không?
Mạc Thanh Uyển đột nhiên sinh ra chút áy náy nên thỉnh cầu: “Cốc Tông Chủ, thôi thì đổi cách trừng phạt đi, ví dụ như cấm đoán hắn mấy tháng chẳng hạn?”
“Không được!” Mạc Thanh Uyển vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy Lục Vân quả quyết mở miệng nói: “Lục Vân này là đàn ông, đã làm sai chuyện thì phải gánh chịu trách nhiệm. Tôi thừa nhận lúc ấy mình bị ma quỷ ám ảnh, trông thấy cô Mạc đẹp như tiên tử nên mới không nhịn được làm ra chuyện hồ đồ, tôi đáng bị phạt!”
Nhưng trong lòng hắn lại có nhận thức mới đối với Mạc Thanh Uyển.
Mạc Thanh Uyển muốn nói lại thôi.
Lữ Khinh Nga lạnh mặt nói: “Thanh Uyển, đừng thương hại loại người này, thật sự là hắn đáng bị phạt, hơn nữa mẹ cảm thấy phạt như vậy còn chưa đủ nghiêm trọng.”
“Tên đầu trọc đáng chết này làm bẩn sự trong sạch của con, chỉ trục xuất sư môn đã coi như lời cho hắn.”