Hôm nay, người khách Ông Chính Nguyên không mời mà đến này chính là anh trai ruột của Ông Lão Quỷ.
Ông ta vừa nói không phải đến vì người kế thừa ý chí của Thanh Đế, hơn nữa còn nhắc đến Mộc Bình, Cốc Thanh Sơn lập tức đoán ra Ông Chính Nguyên đến vì em mình.
Nhưng Ông Chính Nguyên không biết là hung thủ giết chết em ông ta chính là người kế thừa ý chí của Thanh Đế vừa xuất hiện vào mấy ngày trước.
“Cốc Tông Chủ, chỗ ta có một khối ngọc tủy, là ngọc tuỷ bản mệnh của em ta, nhưng trước đây không lâu nó đột nhiên đã nứt vỡ.”
Đương nhiên Ông Chính Nguyên biết mục đích em mình là Ông Lão Quỷ xuống núi là vì tranh đoạt Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng không bao lâu sau ngọc tuỷ bản mệnh của Ông Lão Quỷ lại nứt ra, chứng tỏ ông ta đã gặp nạn.
Nhưng cụ thể là gặp nạn ở đâu, nguyên nhân gặp nạn là gì thì Ông Chính Nguyên cũng không biết.
Cho nên ông ta mới chạy tới Đan Dương Tông, muốn tìm Mộc Bình hỏi cho ra lẽ.
Nghe thấy lời này của Ông Chính Nguyên, Lữ Khinh Nga nhướng mày, đột nhiên nhớ tới một việc.
Cũng vào thời gian trước, công tử Vũ của Chu Gia Vân Sơn Thư Viện cũng lén chạy ra Côn Luân, chắc cũng là vì Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
Nghe nói không lâu sau đó ngọc tuỷ bản mệnh của công tử Vũ đã nứt.
Không chỉ như thế, một vị Kim Đan Kỳ do Chu Gia phái đi bảo hộ công tử Vũ cũng mất mạng.
Lữ Khinh Nga vốn không nghĩ đến chuyện này, bởi vì thế lực của Vân Sơn Thư Viện phức tạp nên bà cũng không quan tâm đến chuyện của Chu Gia lắm.
Lúc này Ông Chính Nguyên đột nhiên nhắc đến mới làm Lữ Khinh Nga nhớ ra.
Thật không biết họ đã trải qua cái gì ở bên ngoài mà đều toi mạng như vậy.
Ông Lão Quỷ và công tử Vũ đều toi mạng ở bên ngoài.
Kinh khủng nhất chính là tu luyện giả Kim Đan Kỳ của Chu Gia cũng chết rồi.
Nhưng ngặt nổi là Mộc Bình lại trở về.
Điều này chứng minh rất có khả năng Mộc Bình biết được chân tướng, nếu thế thì Cốc Thanh Sơn nhất định cũng biết.
Lần này Ông Chính Nguyên tới vì chân tướng liên quan đến chuyện em trai ông ta Ông Lão Quỷ gặp nạn.
Lữ Khinh Nga cũng hiếu kì nhìn về phía Cốc Thanh Sơn.
Bà không có hứng thú với cái chết của công tử Vũ và cũng lười hỏi đến, nhưng không có nghĩa là bà không tò mò, đồng dạng cũng muốn biết rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì.
Làm sao Cốc Thanh Sơn có thể nói ra chân tướng cho họ.
Ông trầm ngâm một lát rồi nói: “Ông Chính Nguyên, ngọc tuỷ bản mệnh của em trai ngươi nứt vỡ có liên quan gì đến Mộc trưởng lão? Liên quan gì đến Đan Dương Tông bọn ta?”
“Ta không nói em ta chết liên quan đến Mộc Bình, chỉ muốn hỏi bà ta tình hình bên ngoài thôi.”
“Thật có lỗi, Mộc trưởng lão đã nói với ta là từ lúc ra ngoài đến khi về căn bản không nhìn thấy em trai ngươi, cho nên bọn ta cũng không biết Ông Lão Quỷ chết thế nào.”
Thấy Cốc Thanh Sơn không chịu thừa nhận, gương mặt hung ác của Ông Chính Nguyên biến ảo mấy phần, sau đó âm trầm nói: “Cốc Tông Chủ, ngươi đừng làm ta khó xử!”
Cốc Thanh Sơn hừ lạnh nói: “Không biết chính là không biết, ngươi hỏi thế nào cũng không biết, mời trở về đi!”