Một cái tát này đi xuống, toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều mở to mắt.
Đây chính là đại thiếu gia Từ gia a!
Điên rồ!
Trai bao của Diệp Khuynh Thành, quả thực là một tên điên từ đầu đến đuôi!
Cố An Kỳ vội vàng chạy tới đỡ Từ Khải dậy, quay đầu quát Lục Vân: "Cậu xong rồi! Diệp Khuynh Thành cũng xong rồi! Tất cả mọi người trong tập đoàn Khuynh Thành các người, đều hoàn toàn xong rồi!”
Cô may mắn nhanh trí kịp thời thoát khỏi tập đoàn Khuynh Thành, nếu không nhất định sẽ bị Lục Vân - người điên này hại chết.
Tiếng gầm của Cố An Kỳ khiến tất cả nhân viên tập đoàn Khuynh Thành run lên.
Đúng rồi!
Một tát này đánh xuống, cũng đánh cho tập đoàn Khuynh Thành tán gia bại sản, còn những nhân viên nhỏ bé của tập đoàn cũng chạy không thoát lửa giận của Từ gia.
Nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Vân, trong nháy mắt tràn đầy thù địch.
“Tên trai bao chết tiệt này, ăn bám còn chưa tính, vì sao muốn hại tập đoàn Khuynh Thành, vì sao muốn hại chúng ta?”
“Tên chó chết này! Tao phải giết mày!! Tao muốn toàn bộ các ngươi phải chết ở chỗ này!!!”
Trên người Từ Khải bộc phát ra hận ý ngập trời.
Răng của hắn bị đánh rớt, kính mắt của hắn bị đánh nát, tôn nghiêm của hắn bị giẫm đạp, lần này không giết chết Lục Vân, hắn làm sao giải hận?
Tất cả mọi người của tập đoàn Khuynh Thành đều đang run rẩy, sợ hãi đã hoàn toàn nuốt chửng lý trí của bọn họ.
Nhưng tên đầu sỏ Lục Vân, lại còn vẻ mặt không biết hối cãi nói: "Cho anh thời gian gọi điện thoại gọi người, có bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, tôi chờ anh tới giết tôi.”
Đùng!
Mọi người của tập đoàn Khuynh Thành cảm giác hít thở không thông.
Lập tức có người hoảng sợ nói: "Từ thiếu, hiện tại tôi không phải người của tập đoàn KhuynhThành, chuyện này, thật sự không có chút quan hệ nào với tôi!"
“Chậm rồi! Chờ tôi giết chết con chó này, kế tiếp sẽ đến phiên ngươi!”
Đường cùng!
Hoàn toàn là đường cùng!
Bọn họ chỉ có thể đem tất cả lửa giận, trút lên trên người Lục Vân, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, hẳn là trên người hắn đã có trăm ngàn lỗ hổng.
Giờ phút này, hậu trường nhân viên công tác cũng vội vàng làm Diệp Khuynh Thành tỉnh lại, lo lắng nói: "Diệp tổng, xảy ra đại sự rồi!"
Diệp Khuynh Thành nghe xong nhân viên công tác tóm tắt, khuôn mặt xinh đẹp, trong nháy mắt trắng bệt.
Cô vội chạy trở lại phòng hội nghị.
“Từ thiếu, không đáng! Thật sự không đáng! Tôi cũng thật không ngờ, sự tình lại biến thành như thế này......”
“Hừ, bây giờ biết gọi là Từ thiếu? Bây giờ biết nói rồi không đúng? Trước kia không phải cô rất cao ngạo sao? Không phải cô thích làm mất mặt tôi sao? Cô cao ngạo thêm một cái cho tôi xem đi, tiện nhân!”
Bốp!
Từ Khải lại bị quạt bay ra ngoài, hàm răng lại rụng mấy cái.
“Miệng anh sạch sẽ một chút cho tôi!" Lục Vân lạnh lùng nói.
Tuy nhiên.
Giây tiếp theo.
Bốp!
Lại là một cái bạt tai vang lên.
Nhưng mà người bị đánh lần này, là Lục Vân.
Lục Vân sửng sốt một chút, hắn vốn có thể thoải mái né tránh, nhưng hắn không làm, bởi vì người đánh hắn, là chị Khuynh Thành.
“Lục Vân, cậu điên rồi!”
Diệp Khuynh Thành vô cùng đau đớn.
Nếu như không phải bất đắc dĩ, cô làm sao cam lòng đánh Lục Vân, thật sự là bởi vì lần này, nháo quá lớn!
Diệp Khuynh Thành tát một cái cũng là vì tốt cho Lục Vân, cô không muốn Lục Vân tiếp tục làm lớn chuyện.
Bùm!
Đúng lúc này, phòng họp cửa lớn đột nhiên bị người thô bạo đá văng ra, ngay sau đó mười mấy tên bảo tiêu mặc đồ đen khí thế hung hăng vọt vào, theo sau là một người đàn ông Trung niên.
“Từ Quốc Bân, con trai ông bị người ta đánh, còn không mau báo thù cho con trai ông!”
Từ Khải kêu to bò về phía người đàn ông trung niên, hằm hằm sát ý.
Từ Quốc Bân vừa thấy con trai mình bị người ta đánh thảm như vậy, lửa giận trong nháy mắt phun ra: "Con mẹ nó là ai làm?”
“Là tôi đánh, có trách nhiệm gì thì một mình tôi gánh vác.”
Lục Vân đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên có một bóng hình xinh đẹp chắn trước mặt hắn, bước ra ngoài.
Là Diệp Khuynh Thành.
Cô chuẩn bị thay Lục Vân gánh vác tất cả sai lầm.
“Là cô đánh?”
Đồng tử Từ Quốc Bân co rụt lại, tự nhiên không tin, một người phụ nữ có thể đánh Từ Khải thành bộ dáng này.
Người của tập đoàn Khuynh Thành nhìn thấy một màn như vậy, tâm cũng hoàn toàn lạnh, đến lúc này, Diệp tổng lại còn ở che chở cho cái thằng trai bao này.
Lúc này, Cố An Kỳ đột nhiên đứng ra nói: "Không phải cô ta, là tên mặt trắng phía sau đánh.”
Xì!
Trong nháy mắt, ánh mắt Từ Quốc Bân tràn ngập lửa giận, lướt qua Diệp Khuynh Thành, rơi xuống trên người Lục Vân đang đứng phía sau cô.
Cố An Kỳ châm biếm nói: "Vừa rồi không phải cậu rất ngang ngược sao?”
“Cố An Kỳ, cô câm miệng lại!" Diệp Khuynh Thành quát lạnh một tiếng.
“Ha ha, Diệp Khuynh Thành, tôi đã không phải là công nhân viên chức của tập đoàn Khuynh Thành, cô không có tư cách ra lệnh cho tôi.”
“Cô....”
Diệp Khuynh Thành còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lúc này, đột nhiên một bàn tay to ấm áp đè lại vai của cô.
“Chị, một người làm một người chịu, em có thể ứng phó." Lục Vân bước ra.
Diệp Khuynh Thành vừa định nói cậu ứng phó như thế nào, nhưng nhìn thấy bóng lưng Lục Vân, trong nháy mắt lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống.
Bóng lưng Lục Vân không phải đặc biệt to, nhưng chẳng biết tại sao, giờ phút này lại cho Diệp Khuynh Thành một cỗ cảm giác an toàn khó hiểu.
Nhất là giọng nói bình tĩnh tự nhiên của hắn, tựa hồ thật sự nắm chắc được phần thắng.
Nhưng mà, Từ gia rõ ràng cường đại như vậy......
Lúc này, Lục Vân đã đi tới trước mặt Từ Quốc Bân, thản nhiên nói: "Con chó ngốc của Từ gia kia làta đánh, có vấn đề gì sao?"
“Có gì không ổn à?”
Lời này vừa nói ra, đâu chỉ là Từ Quốc Bân, tất cả mọi người trong đại sảnh hội nghị, đều dại ra.
Đem con trai người khác đánh thảm như vậy, còn dám hỏi, có vấn đề gì sao?
Càng hoang đường chính là, Lục Vân còn ở trước mặt Từ Quốc Bân, mắng con trai hắn là chó ngốc?
Hắn rốt cuộc là bị làm sao vậy!
Mùi thuốc súng nồng nặc, trong nháy mắt bao phủ cả phòng hội nghị.
Đám người Cố An Kỳ, Tưởng Đào, Quách Huy thờ ơ lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn Lục Vân tìm đường chết.
May mắn là sáng sớm đã đứng cùng phía với Từ thiếu, nếu ở lại tập đoàn Khuynh Thành, thế nào cũng phải chết ở trong tên trai bao này.
“Tên khốn này! Giết chết hắn cho tôi!”
Theo một tiếng rống giận nghiến răng nghiến lợi của Từ Quốc Bân, mâu thuẫn hoàn toàn bộc phát, mười mấy bảo tiêu áo đen phía sau hắn, trong nháy mắt chen chúc mà lên.
A!!
Hiện trường thét chói tai liên tục, những phóng viên truyền thông kia, nhao nhao trốn đến góc tường, sợ bị chiến hỏa lan đến.
Nhưng mà đối lập với bọn họ, Lục Vân vẻ mặt Lục Vân vẫn lạnh đạm, trong miệng khẽ quát một tiếng:
“Lui!”
Nhất thời, thân hình tất cả vệ sĩ run rẩy, đại não trong nháy mắt trống rỗng, chờ lấy lại tinh thần thì đã bị Lục Vân nhẹ nhàng đẩy ngã xuống đất.
“Các ngươi......! Đánh trả đi chứ”
Từ Quốc Bân phẫn nộ gào thét, trong mắt hắn, những bảo tiêu này, giống như là đang phối hợp với Lục Vân diễn trò, căn bản không biết đánh trả.
Đột ngột.
Trong mắt Từ Quốc Bân hiện lên một tia hoảng sợ, bởi vì lúc này Lục Vân đã đi tới trước mặt ông ta.