Tính cách của Diệp Khuynh Thành được di truyền phần lớn từ gien của Khương Lam, nên một khi nhận định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cô biết, nếu lần này rời đi, bỏ một mình tiểu Lục Vân ở chỗ này thì hắn nhất định sẽ dữ nhiều lành ít, cho nên cô kiên quyết không đi.
Cho dù Diệp Khuynh Thành biết rằng mình ở lại cũng không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn muốn cùng chung hoạn nạn với tiểu Lục Vân.
"Chị Khuynh Thành, chị càng ngày càng không nghe lời."
Quả nhiên Lục Vân nói được thì làm được, duỗi tay vung hai cái tát vang dội vào cái mông vểnh của Diệp Khuynh Thành.
Chát chát!
Đau rát!
Nhưng dù vậy, Diệp Khuynh Thành cũng không thỏa hiệp, mà quật cường trừng Lục Vân, tuyệt đối không chịu thua.
Cảnh này làm vợ chồng Diệp Hướng Vinh vừa vội lại giận.
Vội chính là rõ ràng đã được Mã Tam gia cho phép, con gái họ lại không muốn rời đi, giận là thằng nhãi họ Lục này dám lợi dụng con gái ngay trước mặt họ.
Đáng lẽ nên băm tay của thằng nhãi này ra!
Hai cha con Mã Tam gia lại lộ ra ánh mắt lửa nóng, vô cùng ghen ghét, đặc biệt là gợn sóng nảy lên khi bàn tay kia vỗ xuống thật sự như lửa cháy đổ thêm dầu.
Vì sao cái tay kia không phải của mình chứ?
Chị Khuynh Thành không chịu rời đi, Lục Vân cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, nhân lúc cô không chú ý mà lén thi triển một thuật pháp.
"Nghe lời, rất nhanh em sẽ giải quyết mọi chuyện thôi." Lục Vân dịu dàng nói.
Lần này Diệp Khuynh Thành không kháng cự, mà ma xui quỷ khiến lại gật gật đầu, trong đôi mắt hiện ra chút mê muội.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh thấy thế thì mừng rỡ, cho rằng rốt cuộc con mình cũng nghĩ thông suốt.
Khương Lam vội vàng kéo tay Diệp Khuynh Thành rời đi, trước khi ra cửa còn cố ý quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Vân, cười lạnh và nói, “Thằng ranh, đừng nói tôi không có tình người, làm trưởng bối nên tôi khuyên cậu một câu, nhận lỗi cho đàng hoàng thì có lẽ còn giữ được một mạng."
Nói xong thì bà ta rời đi.
Trong đại sảnh yên lặng một lát.
Mã Tam gia lại ngồi vào cái ghế bành kia, bắt chéo chân, nhìn chăm chú vào Lục Vân với ánh mắt như người bề trên, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn ghế dựa, nói, “Nên làm thế nào, không cần tao dạy mày đúng không?"
Tiếng nói của ông ta không lớn, thậm chí có vẻ hơi trầm thấp, nhưng khí phách thuộc về tu võ giả lại được bày ra triệt để.
Cái này gọi là khí thế!
Trên thực tế, từ khi xưng bá tỉnh Giang Nam, Mã Tam gia chỉ từng động tay một lần, đó đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước.
Nhưng một lần là đủ rồi.
Từ sau lần ra tay đó, các thế lực lớn tỉnh Giang Nam đều biết Mã Tam gia là một tu võ giả, cho nên mỗi lần chạm mặt ông ta đều sẽ nhường nhịn ba phần. Căn bản không cần tốn nhiều sức lực mà Mã Tam gia đã nhẹ nhàng khống chế thế lực ngầm của tỉnh Giang Nam trong tay.
Chỉ cần Mã Tam gia thay đổi sắc mặt thì các thế lực tỉnh Giang Nam kiêu ngạo đến mấy cũng bị dọa cho đái ra quần.
Thanh niên này trước mắt thì khỏi cần phải nói nữa, giây tiếp theo tuyệt đối sẽ hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu mình tha thứ.
Đây là suy nghĩ trong lòng Mã Tam gia.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của ông ta chính là, Lục Vân không những không quỳ xuống, ngược lại còn đầy mặt châm chọc nhìn ông ta và nói, “Ông không nói thì tôi thật sự không biết nên làm thế nào, không bằng ông tới làm mẫu cho tôi xem đi?"
"Thằng nhãi, xương mày ngứa đúng không, có biết tu võ giả có nghĩa là gì hay không?" Thấy thái độ của Lục Vân, Mã Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, lại thấy Mã Tam gia vẫy vẫy tay, ý bảo anh ta lui ra, theo sau rất hứng thú mà nhìn Lục Vân và nói, “Người trẻ tuổi, có vẻ mày rất cao ngạo nhỉ?"
Lục Vân không trả lời.
Mã Tam gia tiếp tục nói, “Người trẻ tuổi cao ngạo rất bình thường, nhưng làm quá là đang tự đào mồ chôn mình, mày cảm thấy hôm nay còn ai tới cứu được mày?"
Mã Tam gia cười như không cười, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén vài phần, như con dao khoét vào người Lục Vân.
Lục Vân lại không có cảm giác gì, trầm tư một lát rồi nói, “Vì sao phải đợi người tới cứu? Tôi tự cứu không được sao?"
"Tự cứu?"
Hai cha con Mã Tam gia liếc nhau, sau đó nhịn không được ôm bụng cười to.
Mã Trạch suýt cười đến đau sốc hông, nói, “Ha ha ha, thằng nhãi, mày muốn chọc tao cười chết à, đừng nói là cho rằng chút công phu tay chân của mày cũng có thể làm đối thủ của cha tao đi?"
Lúc ở Quế Hoa Viên, Mã Trạch đã nhìn thấy được thân thủ của Lục Vân, quả thật không kém, nhưng tuyệt đối không thể trở thành chỗ dựa để hắn kiêu ngạo.
Cho dù công phu tay chân của người thường lợi hại đến mấy, nhưng ở trước mặt tu võ giả cũng chỉ là trò cười thôi.
"Thực buồn cười sao?"
Khi hai cha con cho rằng đang nghe thấy một trò cười thì câu nói của Lục Vân lại làm tiếng cười của bọn họ đột nhiên im bặt.
"Thằng ranh vô tri, rốt cuộc tao hiểu vì sao Khương Lam chán ghét mày như vậy, bởi vì mày thật sự không biết trời cao đất rộng!"
Ánh mắt Mã Tam gia rốt cuộc cũng trầm xuống, lộ ra bộ mặt hung ác, khí thế bá đạo nặng nề làm Diệp Hướng Vinh cũng phải lui về phía sau vừa rồi lại điên cuồng trào ra.
Oanh!
Trong phút chốc, trong đại sảnh như bị bao phủ trong một bóng ma đáng sợ, ngay cả Mã Trạch cũng nhịn không được hãi hùng khiếp vía.
Nhưng Lục Vân lại đột nhiên cười gian.
"Mã Tam gia, ông có biết vì sao vừa rồi tôi muốn chị Khuynh Thành rời đi không? Đó là vì tôi sợ máu của ông làm bẩn cặp mắt xinh đẹp của chị ấy!"
Lục Vân vừa dứt lời thì chợt vươn chân ra, khí tức bá đạo mà Mã Tam gia phóng ra không những không ép hắn lui bước, ngược lại còn bị dập tắt như tàn đuốc trong gió.
Ngay sau đó…
Ầm vang!
Một khí thế càng khủng bố, càng không thể địch nổi điên cuồng tuôn ra, nhưng khí thế này không đến từ Mã Tam gia, mà là Lục Vân.
"Mày mày mày... Mày cũng là tu võ giả?"
Hai cha con lập tức kinh hãi thất sắc, nếu nói khí thế vừa rồi Mã Tam gia phóng ra như núi rung, vậy khí thế giờ phút này trên người Lục Vân chính là trời sụp.
Tàn đuốc và trăng sáng là hoàn toàn không thể so sánh!
"Tu võ giả?"
Lục Vân khẽ cười một tiếng, kẹp chưởng thành đao, nhẹ nhàng bâng quơ mà chém một cái trên hư không, chỉ thấy một lưỡi gió sắc bén bắn ra, cách không chặt đứt một cánh tay của Mã Tam gia, cả cái ghế bành ông ta đang ngồi cũng bị chém thành hai mảnh.
Xèo xèo!
Mã Tam gia còn chưa phản ứng thì cánh tay đã văng ra, máu tươi bắn tung toé, làm ướt đẫm mặt của Mã Trạch đứng bên cạnh.
"A!!"
Mã Tam gia thình thịch quỳ xuống đất, phát ra tiếng kêu gào thê thảm xen lẫn sự hoảng sợ đột độ, mà con ông ta là Mã Trạch đã sớm bị dọa xụi lơ trên mặt đất, hồn phách như bị người ta rút cạn, nói cũng không nên lời.