Đột nhiên, Lục Vân nhíu mày lại, dường như không áp chế được sức mạnh của Long Hồn, lại bắn nó ra ngoài.
Đùng!
Long Hồn nhanh chóng phồng to, sau đó khôi phục lại kích cỡ ảo ảnh ban đầu. Chỉ là lần này nó không dám trêu chọc Lục Vân nữa, kiêng dè nhìn lướt qua sau đó nhanh chóng chui lại vào long trụ.
Sợ quá!
Rồng là tồn tại thần thoại trong truyền thuyết Long Quốc.
Là thứ có dòng máu cao quý, bề trên của tất cả mọi thứ.
Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Lục Vân, con rồng trong truyền thuyết lại run rẩy sợ hãi, quay về long trụ.
Khi ảo ảnh huyết long biến mất, trận pháp xung quanh cũng biến mất theo.
Lục Vân thầm tiếc nuối, quá tiếc nuối.
Không biết hôm nay bị làm sao, mất hai cơ hội liên tiếp rồi.
Một lần là để Hồn Vô Cực mang theo cánh tay kia chạy thoát được, lần thứ hai cũng để long hồn kia chạy được nốt.
Cuộc sống quá thất bại! Lục Vân uể oải nghĩ vậy.
Nếu để người khác biết suy nghĩ của hắn, chắc sẽ chửi ầm lên.
Người bình thường đụng phải Hồn Vô Cực hoặc là huyết long làm gì còn cơ hội sống sót?
Nhưng Lục Vân thì sao? Còn cảm thấy tiếc nuối vì mình không lấy được cánh tay trái của Thần Thi và nuốt trọn con huyết long kia.
Đồ đầu trọc tham lam!
Liễu Yên Nhi mãi không lấy lại được tinh thần, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.
Cô phát hiện Tiểu Lục Vân là một nhân vật đáng sợ.
Đấy là rồng đấy! Bị dọa chạy luôn rồi ư?
Liễu Yên Nhi liếm đôi môi khô khốc: “Tiểu Lục Vân, thành thật khai báo, rốt cuộc em là quái thai gì vậy hả?”
Lục Vân đang uể oải, nghe Liễu Yên Nhi nói vậy cũng im lặng.
Mình là quái vật gì thế nhỉ? Chính hắn cũng không biết nữa!
“Chị Yên Nhi, không phải cảm giác của Linh Hồ tộc các chị rất mạnh sao, không thì chị ra cảm nhận thử xem em là quái vật gì?”
“Em đang kiếm chuyện chị đấy.
Liễu Yên Nhi không nói gì, lắc đầu.
Nếu cô ấy cảm nhận được khí tức của Lục Vân thì đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng trên người Lục Vân chẳng có gì để cảm giác được cả…
Cũng không hẳn là như thế, vẫn cảm nhận được một chút.
Chính là hormone nam tính của Lục Vân.
Lục Vân đột nhiên nảy ra một ý, nói: “Chị Yên Nhi, em nghĩ phương pháp nhận biết của chị sai rồi.”
“Phải làm sao mới được?” Liễu Yên Nhi cẩn thận hỏi.