Chu Lưu kinh ngạc nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Hình như cô Mạc đang lo lắng?”
“Phù…”
Vương Băng Ngưng hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra: “Nói bậy, tôi tới Giang Nam là để làm một chuyện cực kì quan trọng, anh đừng có đứng đây quấy rầy, lăn!”
Vương Băng Ngưng cười lạnh, hạ lệnh đuổi khách.
Chu Lưu nhíu mày, nói: “Nếu cô đã không muốn gặp tôi thì tôi xin phép đi trước.”
Vẻ mặt Chu Lưu đầy hoài nghi nhưng vẫn xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm mãi tới khi bóng dáng Chu Lưu biến mất, Vương Băng Ngưng mới bình tĩnh lại.
Quay lại nhà nghỉ xong, cô nặng nề thở ra một hơi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương Băng Ngưng gọi điện cho Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, suýt nữa thì chị bị lộ thân phận rồi!”
“Có chuyện gì?”
Vương Băng Ngưng kể lại chuyện vừa nãy cho Lục Vân.
Lục Vân yên lặng một chút, nói: “Em còn tưởng có chuyện gì, yên tâm đi, dù sao trước sau gì cũng lộ thôi, chị đến thư viện Vân Sơn chờ em trước, em sẽ nhanh chóng tìm được chị.
“Nhưng không có em ở đây, chị sợ lắm…”
“Chị lo cái quái… khụ, không sao không sao, không phải trên người chị có bùa bình an sao, nếu có ngường dám làm khó dễ thì chị triệu hoán em, em sẽ tới thư viện Vân Sơn, san bằng nó!”
“Tiểu Lục Vân, em quá khí phách! Chị rất thích.”
“Vậy còn không gọi chồng nhanh lên?”
“Ch… Phì, em và Liễu Yên Nhi bỏ trốn với nhau còn có mặt mũi bảo chị gọi là chồng? Hừ!”
Rồng là tồn tại thần thoại trong truyền thuyết Long Quốc.
Là thứ có dòng máu cao quý, bề trên của tất cả mọi thứ.
Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Lục Vân, con rồng trong truyền thuyết lại run rẩy sợ hãi, quay về long trụ.
Khi ảo ảnh huyết long biến mất, trận pháp xung quanh cũng biến mất theo.
Lục Vân thầm tiếc nuối, quá tiếc nuối.
Không biết hôm nay bị làm sao, mất hai cơ hội liên tiếp rồi.
Một lần là để Hồn Vô Cực mang theo cánh tay kia chạy thoát được, lần thứ hai cũng để long hồn kia chạy được nốt.
Cuộc sống quá thất bại! Lục Vân uể oải nghĩ vậy.
Nếu để người khác biết suy nghĩ của hắn, chắc sẽ chửi ầm lên.
Người bình thường đụng phải Hồn Vô Cực hoặc là huyết long làm gì còn cơ hội sống sót?
Nhưng Lục Vân thì sao? Còn cảm thấy tiếc nuối vì mình không lấy được cánh tay trái của Thần Thi và nuốt trọn con huyết long kia.
Đồ đầu trọc tham lam!
Liễu Yên Nhi mãi không lấy lại được tinh thần, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng.
Cô phát hiện Tiểu Lục Vân là một nhân vật đáng sợ.