Thanh niên có thể khiến tỉnh trưởng gục xuống, dựa vào vai, đương nhiên chỉ có thể là Lục Vân, nhưng rất nhanh cảm thấy bốn phía đang nhìn mình, Dương Chấn Nham lập tức bỏ cánh tay ra khỏi vai Lục Vân.
Khôi phục lại uy nghiêm của tỉnh trưởng.
Hết lần này đến lần khác cau mày suy tư, rồi nhiều lần gật đầu đồng ý.
Có vẻ như họ đang bàn bạc về đại sự quốc gia, nhưng thực tế, chuyện họ đang nói là lát nữa họ sẽ đi đâu để lấp đầy cái bụng đói của mình.
Thẩm Kim Hoa nói: "Tôi biết gần đây có một nhà hàng hải sản mới mở, hương vị cũng không tồi, chi bằng mọi người cùng đi ăn thử xem?"
Dương Chấn Nham lắc đầu nói: "Ăn nhiều hải sản không tốt cho sức khỏe, hay là chúng ta hãy đến Hương Lâu ăn chút rau xào đi!"
Thẩm Kim Hoa nói: "Tôi cũng đâu kêu ông ăn hải sản hàng ngày, thỉnh thoảng ăn một lần thì có sao, ông đang sợ mình sẽ mắc bệnh gút hay sao? Cho dù ông bị bệnh gút, không phải còn có Lục thần y sao?"
Thẩm Kim Hoa nói: "Tôi vẫn cảm thấy ăn hải sản thú vị hơn."
"......"
Lục Vân có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến, hai nhân vật có tên tuổi này lại vì vấn đề hôm nay ăn gì mà tranh luận không ngừng.
"Tôi cảm thấy hai người các ông đừng cãi nhau nữa, nghe tôi, đến quán đó ăn đi!"
Lục Vân vô cùng đau đầu, cuối cùng bất lực chỉ vào một quán thịt nướng tên "Đồ nướng Lão Lưu" ở trước mặt.
Hai người họ lập tức nhìn nhau.
Đồ nướng ngoài trời?
Cái này cũng quá ...
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp trả lời, Lục Vân đã dẫn đầu vào quán thịt nướng kia, Thẩm Kim Hoa phản ứng trước, liếc nhìn Dương Chấn Nham, cười nhạo nói: "Ồ, tỉnh trưởng thật tuyệt, ăn thịt nướng ven đường thì vẫn không đủ, đừng trách tôi không khách khí."
Nói xong, ông ta nhanh chóng bước đi, đi theo Lục Vân vào nhà hàng thịt nướng.
"Thẩm Kim Hoa, ông nói rõ ràng cho tôi, ai không khách khí?"
Dương Chấn Nham nổi giận.
Kể từ khi trở thành tỉnh trưởng, ông ta luôn gần dân, yêu dân, không hề có chuyện khoa trương, nên nghe Thẩm Kim Hoa nói như vậy làm ông ta rất tức giận, lúc đi vào quán, ông ta còn trực tiếp kêu chủ tiệm gọi ba thùng bia, chuẩn bị dạy cho Thẩm Kim Hoa một bài học.
Chủ tiệm đồ nướng là một người đàn ông trung niên chất phác, xếp ba người họ vào một chiếc bàn tròn ngoài trời, niềm nở chào hỏi.
Sau vài chai bia, Thẩm Kim Hoa đột nhiên xúc động nói: "Lão Dương, kể từ khi chúng ta tốt nghiệp đại học đến giờ, đã bao lâu rồi chúng ta không có một bữa tiệc nướng ngoài trời như vậy, tôi thực sự rất nhớ nó!"
Dương Chấn Nham cũng vậy đầy cảm động, đồng ý nói: " Đúng vậy, chúng ta nên cảm ơn Lục Tiên sinh vì đề nghị này, nó gợi cho chúng ta rất nhiều kỷ niệm đẹp, tôi còn nhớ lúc nói chuyện với học tỷ, nơi tôi đến nhiều nhất chính là quán thịt nướng ven đường như thế này..."
Thẩm Kim Hoa tức giận nói: "Còn dám nhắc tới học tỷ nữa, tôi sẽ không để ông yên!"
"Được rồi được rồi, không nói đến học tỷ, không nói đến học tỷ nữa, nói một chút về con bò nhà tôi nuôi khi tôi còn nhỏ đi, em Lục, để tôi kể cho cậu nghe, con bò nhà tôi ngày xưa vừa mập vừa đẹp…"
Sau khi hai người uống một hơi liền bắt đầu nói nhảm, họ không còn gọi Thần y Lục nữa, mà trực tiếp gọi hắn là em Lục, suýt chút nữa đã lôi hắn ra kết bái huynh đệ.
Lục Vân không nói nên lời: "Với tửu lượng như vậy, làm thế nào mà hai người các ông có được vị trí như ngày hôm nay vậy?"
Bang!
Ba người bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy bàn bên cạnh truyền đến một trận âm thanh ồn ào, sau đó liền thấy mấy thanh niên nhuộm tóc sặc sỡ đứng lên, ngạo nghễ nói với chủ quán: “Ý của ông là sao…,anh em chúng tôi chỉ ăn vài xiên thịt nhỏ của ông mà thôi, mà ông dám tính tiền chúng tôi đến bốn trăm tệ, hắc điếm à?"
Trên bàn của bọn họ, có rất nhiều xiên thịt, trên mặt đất còn có đủ loại chai rượu bia chất đống, hiển nhiên là đã uống rất nhiều.
Chủ tiệm cười nói: "Các huynh đệ đừng tức giận, chúng ta đều là làm ăn chân chính, bàn của mấy người tổng cộng hết 423 tệ, tôi đã giúp cậu bớt vài con số 0. Đây là hóa đơn. Cậu có thể xem qua."
"Ai nói muốn xem hóa đơn của ông? Tôi chỉ có một trăm tệ, ông có muốn hay không!"
Một thanh niên tóc xanh cầm lấy hóa đơn của chủ tiệm lập tức xé thành từng mảnh vứt vào thùng rác, quay lại. Liền ném một trăm tệ xuống đất, chuẩn bị rời đi cùng một vài người anh em.
Chủ tiệm vội vàng đuổi theo ngăn cản bọn họ, nói: "Các người không thể làm như vậy, tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, còn cần tiền cho con gái học đại học nữa, các người không được bắt nạt tôi như vậy..."
"Đừng nói nhảm nữa, mày có biết tao là ai không? Còn nói nhảm nữa, có tin tao đánh mày một trận hay không!"
Thanh niên tóc xanh thô lỗ đẩy chủ tiệm ra, nhưng dùng quá nhiều lực, chủ quán loạng choạng, suýt đập đầu vào thành bàn.
"A. . . "
Chủ tiệm lập tức sợ hãi, lại đột nhiên nhìn thấy phía sau xuất hiện một bóng người, đỡ lấy ông ta.
"Cảm ơn… cảm ơn cậu em."
Chủ cửa hàng cảm ơn Lục Vân.
Mà những thanh niên kiêu ngạo kia liếc nhìn Lục Vân một cái, sau đó chuẩn bị rời đi, hiển nhiên không định trả tiền.
"Tôi đã để các cậu đi chưa?" Lục Vân đột nhiên nói.
Mấy thanh niên kiêu ngạo đột nhiên dừng bước lại, đặc biệt là thanh niên tóc xanh, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường nhìn Lục Vân, nói: "Cái gì? Mày từ nơi nào tới, còn dám bảo tao dừng lại?"
"Mau Xin lỗi!"
Lục Vân cũng không nhiều lời, chỉ chỉ chủ tiệm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thanh niên tóc xanh.
"Ha ha. . . các anh em, tao có nghe lầm không, thằng nhãi này lại muốn tao xin lỗi kìa?"
Thanh niên tóc xanh thái độ cực kỳ kiêu ngạo, những người khác đều cười lạnh nhìn chằm chằm Lục Vân.
"Xin lỗi!"
"Chết tiệt! Tao nghĩ mày đã sống quá thoải mái rồi đó, mày đợi tao mở đầu chuỗi ngày sống dở chết dở của mày phải không?
Thanh niên tóc xanh sắc mặt trầm xuống, đột nhiên đập nát một chai bia, chuẩn bị dạy cho Lục Vân một bài học, thế nhưng một giây sau, đã thấy thân ảnh Lục Vân lóe lên, lập tức đem đầu thanh niên tóc xanh đặt trên mặt bàn, nắm lên một cây cây thăm bằng trúc đâm xuyên qua bàn tay cậu ta, đóng đinh trên mặt bàn.