Liễu Yên Nhi cả người đầy mồ hôi nhễ nhại, chiếc váy hai dây trên người cũng bị mồ hôi rịn ra ướt đẫm, đây là hậu quả do Lục Vân dùng lòng bàn tay mình truyền từng luồng năng lượng nhiệt nóng rực vào trong người cô.
Cảm giác của cô lúc này giống như tất cả lỗ chân lông trên người đều bị giãn nở ra vậy.
“Ư!”
Giây phút Lục Vân nhấc tay của mình ra khỏi chiếc lưng trắng ngần của cô, Liễu Yên Nhi không nhịn nổi nữa mà rên lên một tiếng, dáng vẻ vô cùng lưu luyến không rời, cũng vì thế mà lúc xong xuôi cô quay người lại đã lộ ra vẻ đầy yếu ớt mà chạm mắt Lục Vân.
Lục Vân nói:
“Hôm nay cứ tạm thế đã, nếu còn truyền tiếp chỉ sợ kinh mạch của chị không gánh nổi, sẽ xảy ra chuyện , rồi…”
Bỗng nhiên hắn ngừng lại không nói nữa, giống như nhận ra điều gì đó, lúc này chỉ thấy hơi thở của Liễu Yên Nhi càng lúc càng nặng nề, ánh mắt cũng càng ngày càng sai sai.
Trong lòng Lục Vân kinh hãi tột độ.
Chẳng lẽ đây là tác dụng phụ của việc bổ trợ tu luyện sao?
Cái kiểu này giống như lúc bác sĩ tâm lý trị liệu cho nữ bệnh nhân của mình, trong quá trình chữa bệnh đó, người bệnh nhân nữ ấy sẽ sinh ra một sự ỷ lại và quyến luyến người bác sĩ đó, trường hợp này cũng tương tự như vậy.
Nếu cứ thế này cũng không hay cho lắm.
Nhìn thấy đôi mắt ngậm nước đầy mê muội của Liễu Yên Nhi, Lục Vân giật mình thon thót, hắn nhanh chóng ôm lấy cô vào trong phòng tắm.
Rào rào!
Tiếng nước lạch xối từ trên đầu xối xuống, khiến cho quần áo cũng phải ướt nhẹp, biết là vậy nhưng cách này chính là cách hiệu quả nhất trong lúc này.
Lục Vân bế Liễu Yên Nhi đặt xuống rồi nói:
“Chị Yên Nhi à, chị tắm rửa sạch sẽ lớp mồ hôi này đi nhé! Em ra ngoài lấy quần áo vào cho chị.”
Vừa dứt lời, hắn đã chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Xem ra cái chuyện bổ trợ tu luyện kiểu vầy về sau nên ít làm đi thì hơn, thật sự không ngờ tác dụng phụ của nó lại nghiêm trọng đến vậy.
Đầu tiên, Lục Vân nhanh chóng đi tìm một bộ độ nhẹ nhàng thoáng mát để bản thân thay xong đó, sau đó lại chạy tới phòng của Liễu Yên Nhi tìm một bộ đồ mặc ở nhà sau đó mang đến đưa cho cô trong phòng tắm.
Liễu Yên Nhi tắm rửa xong xuôi và trở về phòng ngủ.
Còn Lục Vân thì ngồi đó xem ti vi mà đầu óc thì cứ trên mây, chẳng biết bên trên chiếu nội dung gì.
Đột nhiên hắn nghe thấy bên ngoài sân truyền đến tiếng đỗ xe, hắn đi ra ngoài nhìn thì đột nhiên thấy một bóng hình xinh đẹp yêu kiều đang chạy nhanh về phía hắn.
“Tiểu Lục Vân!”
Diệp Khuynh Thành đầy rạng rỡ vui vẻ chạy đến trước mặt Lục Vân, chỉ một giây tiếp theo thôi, cô bỗng nhiên khựng lại, bởi vì cô thấy trên chiếc cổ dài của Lục Vân có một dấu môi đỏ rực.
Dấu môi này là do vừa nãy bất cẩn quệt phải, vừa nãy tắm cũng qua loa đại khái cho nên không kỳ cọ kỹ càng mới để lại dấu vết này.
Thế là, Diệp Khuynh Thành đã nổi giận.
“Em hay lắm đó tiểu Lục Vân, quả nhiên là đã thừa dịp chị không có thời gian để ý tới mà đi dây dưa với Liễu Yên Nhi, để xem chị xử em như thế nào!”
Diệp Khuynh Thành nói lật mặt liền lật mặt ngay, giây trước còn tươi cười hớn hở, giây sau lại lạnh lùng băng giá, cô dùng lực véo tai của Lục Vân, quở mắng không thôi.
Lục Vân cầu xin tha thứ nói rằng:
“Xin chị Khuynh Thành tha cho em đi…Chuyện không như những gì chị tưởng tượng đâu, em không có phát sinh chuyện gì với chị Yên Nhi cả…Ủa mà sao chị lại không nghi ngờ vết son này là của chị hai chứ?”
“Lâm Thanh Đàn chẳng bao giờ bôi cái màu son chói mắt như vậy đâu nhé, chắc chắn là son của Liễu Yên Nhi, bây giờ chị sẽ đi tìm Liễu Yên Nhi nói cho ra chuyện.”
Diệp Khuynh Thành cứ thế khí thế hùng hùng như giết người đến nơi phóng đến phòng của Liễu Yên Nhi.
“Hóa ra chỉ khi Khuynh Thành ở cùng mọi người mới có thể để lộ ra vẻ hoạt bát đáng yêu thế này.”
Trên chiếc xe cách đó không xa, Diệp Hướng Vinh đầy lòng nặng trĩu mà nói.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Hôm nay cũng do ông ta chở Diệp Khuynh Thành về đây.
Lục Vân cũng thu lại vẻ nhởn nhơ trước đó, lúc này hắn đầy lạnh nhạt nói với Diệp Hướng Vinh:
“Nếu ông đã biết vậy thì tôi cũng không cần nói nhiều làm gì nữa.”
“Hà hà, Lục Vân, cậu không cần phải đầy địch ý với tôi vậy đâu, hôm nay tôi đến đây thực sự muốn chân thành xin lỗi cậu.”
Diệp Hướng Vinh cười gượng hai tiếng rồi nói vậy.
“Xin lỗi á?”
Lục Vân đầy vẻ khó chịu mà quét mắt nhìn vào trong xe:
“Bà Khương Lam đâu?”
“Bà ấy không đến!”
Diệp Hướng Vinh cười đầy vẻ khó xử, ngay sau đó giải thích nói rằng:
“Nhưng chắc cậu cũng cảm nhận được thái độ của Khương Lam đối với cậu thực cũng có sự thay đổi rồi mà, trong lòng bà ấy cũng bắt đầu có sự hối cải rồi, chỉ là cứng miệng chưa chịu xuống nước xin lỗi cậu thôi.”
“Vậy chờ đến khi nào bà ta hết cứng miệng thì chúng ta nói chuyện sau đi.”