Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 142: Đến Hùng gia một mình



Tỉnh Giang Nam.

  

Tất cả mọi người trong Hùng gia đều tới, ngay cả Triệu Lôi và Hùng Thái Liên cũng có mặt. Bởi vì họ nghe nói xe của Hùng Nhật Huy bị đập phá và phía bên kia còn đe dọa sẽ diệt Hùng gia vào tối nay nên tất cả người trong Hùng gia đều vội vã trở về nhà chính.

Để xem đó là ai mà có gan lớn đến thế!

  

Sau khi nghe con trai mình nói xong, ông cụ Hùng vô cùng tức giận nói: “Thằng nhóc này thật kiêu ngạo, để ba xem hôm nay nó chặt chân của con trước mặt Hùng gia bằng cách nào!”

  

Hùng Nhật Huy nói: “Ba, xét từ lực thằng nhóc đó đập vào nóc xe thì chắc hẳn nó là một võ sư. Chúng ta có nên nhờ chú Thuần hỗ trợ không?”

  

Hùng Phó lắc đầu nói: “Để đưa con ra ngoài, chú ấy đã giúp đỡ rất nhiều rồi nên ba cũng ngại làm phiền chú ấy… Con hãy đi gặp Mã Tam gia đi, tên đó rất hám lợi. Chỉ cần đưa cho ông ta một số tiền và yêu cầu ông ta đến đây bảo vệ là được.”

  

Hùng Nhật Huy do dự một lúc rồi nói: “Nhưng con nghe nói hình như một tay của ông ta bị chặt rồi.”

  

“Hửm?”

  

Hùng Phó hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần thực lực của Mã Tam gia còn đó thì mất đi một cánh tay đã làm sao? Vừa rồi con nói thằng nhóc đó mới chỉ ngoài 20 thì có thể mạnh đến mức nào? Con cứ mời Mã Tam gia đến đây là được rồi.”

  

“Vâng.”

 

Hùng Nhật Huy gật đầu, anh ta lập tức lên đường đi tìm Mã Tam gia. Trong lòng anh ta còn thầm chế nhạo Lục Vân, để xem mày chặt chân tay tao như thế nào.

  

Trong số các thành viên của Hùng gia, Triệu Lôi nhìn Hùng Thái Liên ở bên cạnh và hỏi: “Vợ, bọn họ đang nói về ai vậy, sao họ lại la lối om sòm như vậy?”

  

Hùng Thái Liên lắc đầu nói: “Em không biết…Đợi đến tối rồi sẽ biết ngay thôi.”

  

Khi màn đêm buông xuống, tất cả người của Hùng gia đều im lặng chờ đợi nhưng đến tận 8 giờ tối vẫn không thấy ai đến.

  

Sắc mặt của Hùng Nhật Huy tối sầm lại, anh ta nói: “Chẳng lẽ thằng nhóc kia lừa gạt, nó cố ý nói vậy để dọa tôi?”

 

Sau khi nghe xong điều này, mọi người đều cảm thấy rất có khả năng là vậy.

Nếu không tại sao người đó không chặt chân Hùng Nhật Huy vào ban ngày mà lại phải đợi tối? Hắn cũng nói rằng sẽ chặt chân Hùng Nhật Huy trước mặt mọi người trong Hùng gia, như vậy có khác nào tự đưa mình vào tròng?

  



Mọi người trong Hùng gia đều cho rằng có lẽ Hùng Nhật Huy đã bị lừa.

  

Mã Tam gia vô cảm nói: “Bất kể người mà cậu nói đến có đến đây vào tối nay hay không thì phần tiền mà cậu đưa sẽ không được hoàn lại. Hơn nữa, tôi chỉ có thể đợi lâu nhất tới 9 giờ thôi.”

  

Mặc dù ông ta đã bị gãy một tay nhưng uy nghiêm của một võ giả vẫn còn đó nên mọi người trong Hùng gia không dám phản bác lại một câu.

  

Hùng Nhật Huy thấp giọng chửi rủa: “Thằng nhãi chết tiệt, rốt cuộc mày đang giở trò gì?”

 

Anh ta vừa dứt lời.

  

Đột nhiên, đội trưởng đội bảo an vội vã chạy vào và nói: “Có một thanh niên đang đi xe đạp tới đây ạ.”

  

Trong mắt của Hùng Nhật Huy hiện lên vẻ hung dữ, anh ta nói: “Nhất định là thằng nhãi kia, mau để cậu ta vào đi. Hôm nay tôi nhất định sẽ bắt cậu ta chết tại đây!”

  

Sau khi Triệu Lôi và vợ nghe được lời này, trái tim bọn họ đập liên hồ và mơ hồ có một linh cảm.

  

“Chẳng lẽ là…Lục Vân?”

  

Vào ngày hai người đưa con trai tới chỗ Lục Vân để chữa bệnh, bọn họ đều biết rằng giữa Lục Vân và Hùng Nhật Huy có gì đó nhưng cả hai lại không nói đó là gì. Vì thế khi bọn họ nghe được có một thanh niên đi xe đạp tới đây, người đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến chính là Lục Vân.

  

Triệu Lôi nghển cổ nhìn ra ngoài cổng và khi thấy bóng người ngày càng rõ ràng, linh cảm chẳng lành cuối cùng cũng đã được xác thực.

  

Đó thực sự là Lục Vân.

  

Vốn dĩ Triệu Lôi có chút lo lắng nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Hùng Phó, Hùng Nhật Huy cùng với những người khác trong Hùng gia thì anh ta lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

  

Một lúc sau, đột nhiên anh ta có một hành động táo bạo. Đây chính là hành động táo bạo nhất kể từ khi anh ta bước chân vào Hùng gia.

  

Chợt thấy Triệu Lôi chạy về phía cổng, anh ta vừa vẫy tay vừa hét lên đầy lo lắng với Lục Vân: “Lục Vân, mau rời khỏi đây đi, bọn họ mời Mã Tam gia tới đây giết cậu đấy!”

Địa vị của Triệu Lôi trong Hùng gia cực kỳ thấp, đến một lời cũng không thể chen vào được. Có thể nói rằng, anh ta đã lấy hết can đảm để làm việc này.

  

Sắc mặt của Hùng Nhật Huy tối sầm lại, lớn tiếng chửi bới: “Mẹ kiếp, hôm nay thằng rể vô tích sự kia bị làm sao vậy? Tôi thấy có vẻ như nó không muốn ở lại Hùng gia nữa!”



  

Trước đây, Hùng Thái Liên lúc nào cũng trách móc Triệu Lôi nhưng lần này cô ta lựa chọn đứng về phía chồng mình và cầu xin ba Hùng: “Ba, Lục thần y thật sự đối xử rất tốt với chúng con. Con xin ba hãy tha cho cậu ấy!”

 

“Đối xử tốt với con?” Ba Hùng cau mày.

 

“Vâng, mọi chuyện là như vậy…”

  

Hùng Thái Liên nhanh chóng kể lại câu chuyện Lục Vân đã chữa khỏi căn bệnh kì lạ của con trai mình cách đây không lâu.

 

Sau khi nghe xong, Hùng Phó rơi vào trầm tư.

  

Vẻ mặt của Hùng Nhật Huy không còn kiên nhẫn, anh ta nói: “Ba, ba đừng mắc lừa. Vấn đề bây giờ không phải là chúng ta có nên thả thằng nhãi đó đi hay không mà là thằng nhãi đó ngang nhiên khiêu khích chúng ta!”

 

Nghe vậy, Hùng Phó thấy cũng đúng.

  

Đây rõ ràng là do Lục Vân ngang nhiên đi khiêu khích Hùng gia, làm gì có chuyện xin tha mạng cho được?

 

Đúng là lố bịch!

  

Thấy sắc mặt của ba mình thay đổi, Hùng Thái Liên cũng vội đi tới cổng và lo lắng nói: “Lục thần y, cậu hãy nghe lời khuyên của chúng tôi, hãy mau chóng rời khỏi đây đi. Cậu đang tự đưa mình vào tròng đấy!”

  

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, trong lòng Lục Vân khá cảm động. Đặc biệt là Triệu Lôi, rõ ràng đã có gia đình riêng nhưng lại sẵn sàng mạo hiểm không nghe lời Hùng gia.

  

Coi như hắn không nhìn sai người!

  

Lục Vân mỉm cười nói: “Không sao, nếu tôi đã quyết định tới đây thì cho dù anh ta có mời ai đến đi chăng nữa, tôi nhất định phải chặt chân của Hùng Nhật Huy.”

 

Triệu Lôi lo lắng nói: “Haizzz, Lục Vân, sao cậu lại cứng đầu như vậy…”

  

Dù hai vợ chồng cố thuyết phục thế nào thì Lục Vân vẫn cố chấp đẩy xe đạp vào trong sân khiến cho hai vợ chồng dù lo lắng cũng chỉ đành thở dài bất lực.

  

Lục Vân, làm vậy là không sáng suốt đâu!