Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 149: Chó điên



Buổi tối.

Hai người đã lấp đầy bụng, giống như một đôi tình nhân nhỏ, Vương Băng Ngưng vui vẻ ôm cánh tay Lục Vân đi dạo phố.

Đi một chuyến hết hơn hai tiếng.

Vương Băng Ngưng không thấy mệt mỏi chút nào, còn thỉnh thoảng chỉ vào mấy nơi kỳ quái, nói với Lục Vân: "Tiểu Lục Vân mau nhìn, cái chỗ này nè, là nơi mấy phú bà thích tới nhất, còn có chỗ này cũng vậy."

Lục Vân dùng vẻ mặt cổ quái hỏi: "Chị tư, sao chị lại biết nhiều như vậy, không phải là chị..."

"Hehe!"

Vương Băng Ngưng cười, chớp chớp mắt nói: "Bởi vì chị là phóng viên nha, thường xuyên có mấy cuộc phỏng vấn bí mật, nhưng mà chị cam đoan, tuyệt đối chưa từng làm bất cứ chuyện gì quá giới hạn.”

"Tất nhiên là em tin chị." Lục Vân nói.

Nhưng xem như đã tìm được nguyên nhân chị tư trở nên ô uế như vậy, thì ra là do lúc bí mật đi lấy tin mà bị ảnh hưởng.

Được rồi, nếu như vậy, coi như bỏ qua chuyện mấy tập tài liệu... trong máy tính kia vậy.

Lục Vân nhanh chóng bỏ chuyện đó sang một bên.

Hai người đang đi dạo, đột nhiên có một tên mặt sẹo dữ tợn tiến tới, vốn dĩ hai bên đều đã lướt qua nhau, ai ngờ tên mặt sẹo đó đột nhiên xoay người, đưa tay ngăn cản đường đi của Vương Băng Ngưng.

"Ai ai, tôi còn nghĩ là ai trông quen vậy, thì ra là em gái phóng viên xinh đẹp nha!"

Mặt sẹo nhìn chằm chằm Vương Băng Ngưng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

Vương Băng Ngưng biến sắc, lôi kéo Lục Vân quay đầu định rời đi, nhưng tên mặt sẹo lại nhào lên, chặn đường rời đi của hai người, cười lạnh nói: "Em gái xinh đẹp, vội đi như vậy làm gì, hôm nay có muốn đến thăm địa bàn của tôi không, nói không chừng sẽ có niềm vui ngoài ý muốn nha!"

Lục Vân lập tức hiểu ra, nhất định là lúc chị tư bí mật lấy tin, không cẩn thận để bại lộ thân phận nên đã bị tên mặt sẹo này nhớ mãi không quên.

"Tránh ra!"

Lục Vân không nhiều lời, lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Ồ, tên nhóc này cũng gan đấy?"

Mặt sẹo lập tức chuyển ánh mắt lên trên người Lục Vân, sau đó híp mắt nói: "Khà khà, nhóc con, ngoại hình không tệ đấy, có muốn đến địa bàn của tôi làm không, tuyệt đối có nhiều chỗ tốt cậu không ngờ được đâu."

Hắn nheo mắt lại, vừa nghe đã biết không phải là công việc đứng đắn gì.



Mặt Vương Băng Ngưng lạnh băng, kéo tay Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, chúng ta đi thôi, không cần quan tâm đến tên chó điên này, chị không tin giữa ban ngày ban mặt như vậy mà hắn ta dám làm gì chúng ta."

Lục Vân gật đầu.

Nhưng vừa mới bước đi, đã nghe mặt sẹo đột nhiên hét lớn một tiếng: "Tên khốn này, mày dám trộm ví của ông sao!"

Rõ ràng.

Tên mặt sẹo này không muốn buông tha cho bọn họ, trộm ví gì đó cũng chỉ là cái cớ gây sự mà thôi.

Vương Băng Ngưng tức giận nói: "Bọn tôi trộm ví tiền của ông lúc nào, ông đừng ngậm máu phun người nha!"

"Ha ha..."

Mặt sẹo cười lạnh nói: "Cô nói không có trộm ví của tôi, vậy cô giải thích đi, vì sao mới vừa nói chuyện với hai người vài câu mà ví tiền của tôi biến mất rồi, nếu không phải do các người trộm mất thì do ai chứ?"

"Ông..."

Vương Băng Ngưng vô cùng tức giận, đang muốn tranh chấp với mặt sẹo, lại đột nhiên nghe thấy Lục Vân mở miệng nói: "Chị tư, vừa rồi chị cũng nói, tên này là chó điên, chúng ta cần gì phải giằng co với loại chó điên này chứ."

Nhất thời sắc mặt tên mặt sẹo trở nên trầm xuống, quát: "Nhóc con, chú ý giọng điệu nói chuyện của mày đi."

"À? Giọng điệu gì?" Lục Vân hỏi ngược lại.

"Vừa nhìn đã biết nhóc con mày chưa từng bị đánh bao giờ, muốn thể hiện trước mặt người đẹp thì cũng phải chọn đối tượng chứ, ông đây không phải người ăn chay đâu nha con!"

Mặt sẹo bẻ bẻ bàn tay, khớp ngón tay kêu lên răng rắc, đang chuẩn bị động thủ thì thấy ánh mắt Lục Vân lạnh băng, hắn đột nhiên giơ một chân lên cao, gót chân trực tiếp cao hơn đỉnh đầu tên mặt sẹo, sau đó dùng sức đạp mạnh xuống.

Ầm—

Mặt sẹo lập tức khụy gối nằm sấp tại chỗ, giơ tay ôm lấy cái đầu đang chảy máu tươi đang chảy đầm đìa, kêu la thảm thiết không ngừng.

Headshot!

Lục Vân nhìn cũng không thèm nhìn mặt tên mặt sẹo một cái, quay đầu nói với Vương Băng Ngưng: "Chị tư, đối phó với chó điên thì không cần phải lãng phí nhiều nước miếng như vậy, nếu như nó muốn cắn người thì trực tiếp đá văng nó là được."

"Ừ..."

Vương Băng Ngưng choáng váng, nghe thấy Lục Vân nói chuyện thì đờ đẫn gật đầu.



Tiểu Lục Vân thô bạo như vậy sao... Nhưng mà cô thích.

Lúc một màn này xảy ra đã hấp dẫn không ít người chú ý, mới đầu bọn họ đều chỉ tụm lại xem náo nhiệt, bởi vì biết tên mặt sẹo này không phải là nhân vật dễ trêu chọc gì, nhưng lúc Lục Vân một cước đá vỡ đầu tên mặt sẹo thì ánh mắt mọi người lập tức thay đổi.

Hay lắm.

Đúng là người trẻ tuổi can đảm.

Mà trong đám người xem náo nhiệt, một thanh niên mặc đồ hiệu Adidas, yên lặng lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh, nhưng mà anh ta không phải đang chụp ảnh Lục Vân đá vỡ đầu mặt sẹo, dù sao cảnh tượng vừa rồi xảy ra quá nhanh, căn bản là muốn cũng chụp lại cũng không kịp.

Anh ta chỉ chụp ảnh Vương Băng Ngưng kéo cánh tay Lục Vân rời đi.

Thậm chí sau khi hai người rời đi, thanh niên mặc trang phục Adidas này còn đi theo một đoạn, thẳng đến khi hai người tiến vào khách sạn, cậu ta mới gọi điện thoại đi: "Âu Dương, có biến."

Thanh niên này chính là một trong mấy thiếu gia lúc trước Âu Dương Minh Hạo mời tới cùng nhau tham quan Quế Hoa viên.

......

Trở về phòng khách sạn, vẻ mặt Vương Băng Ngưng hết sức mong chờ, nói: "Hy vọng tối nay có thể mơ thấy Vân Thiên Thần Quân, hehe!"

Aih, chị tư đáng thương, người thật đứng trước mặt chị thì chị không biết quý trọng, hết lần này tới lần khác lại muốn gặp nhau trong mộng, hào quang Vân Thiên Thần Quân ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Nếu để cho chị tư biết, mình chính là Vân Thiên Thần Quân, không biết chị sẽ vui mừng hay là thất vọng đây?

Lục Vân có chút tò mò hỏi: "Chị tư, chị chưa từng thấy mặt Vân Thiên Thần Quân làm sao có thể mơ thấy hắn?"

Vương Băng Ngưng trợn tròn đôi mắt xinh xắn lên, nói: "Em có biết cái gì là tưởng tượng không hả? Cho dù là em chưa từng gặp tiên nữ thì cũng đâu ngăn cản được việc em mơ thấy mình ngâm thơ ngắm cảnh với tiên nữ đâu."

"Ồ, thì ra là vậy.”

Lục Vân hiểu ra, đột nhiên nhếch miệng cười nói: "Chị tư, Vân Thiên Thần Quân trong mộng của chị trông như thế nào?"

Vương Băng Ngưng vốn dĩ muốn nghiêm túc trả lời, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của Lục Vân, làm như hắn mới chính là Vân Thiên Thần Quân vậy, cho nên cô quay sang lườm hắn một cái, sau đó tùy hứng kéo chăn đắp qua đầu, nói: "Dù sao cũng không giống như em.”

"Ách..."

Lục Vân sờ sờ mũi, sau khi mất đi hào quang của Vân Thiên Thần Quân thì mình kém cỏi như vậy sao?

Thật đau lòng mà.

Nhưng mà đau lòng thì đau lòng, Lục Vân vẫn vô cùng tận tâm mà tắt đèn giúp chị tư, rồi mới đi về phòng mình ở kế bên.