Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 155: Chào anh, tôi là Vân Thiên Thần Quân



Vương Băng Ngưng kéo cánh tay Lục Vân đi tới một tiệm cà phê rất cao cấp đã hẹn.

Lục Vân đã từng tới tiệm này một lần, là nơi lần trước tới xem mắt với đại sư nghệ thuật quốc tế Lưu Tiểu Nguyệt.

Chủ yếu là dù sắc thái hay âm nhạc của nơi này đều đặc biệt thích hợp cho tình nhân hẹn hò. Điều này càng chứng thực tên Tề Minh kia không có ý tốt.

Trong nháy mắt đi vào quán cà phê, Lục Vân hết chỗ nói rồi, chỉ thấy ở vị trí gần cửa có một mỹ nữ dáng người nóng bỏng đang ngồi, trên đầu có đeo cái nón kết màu trắng, thấy hai người tiến vào còn cố ý đè thấp vành nón xuống.

Chị Yên Nhi, đã nhận ra chị rồi, còn che cái gì mà che?

Tính ra chị cũng ăn dưa buôn dữ lắm, còn xông lên chiến trường trước tụi em một bước!

Tất nhiên Vương Băng Ngưng cũng đã phát hiện Liễu Yên Nhi, nhưng còn chưa kịp hỏi cô đến làm gì thì một thanh niên đã đứng lên vẫy tay và nói: “Băng Ngưng, nơi này!"

Đó là Tề Minh.

Lục Vân nhìn thoáng qua, dáng người cao lớn, ngũ quan đoan chính, thuộc dạng ánh mặt trời, loại nam sinh này tuyệt đối là nhân vật phong vân ở trường học, bên người chưa bao giờ khuyết người hâm mộ, khó trách có thể quấy nhiễu năm tháng thanh xuân của chị tư.

Lục Vân đột nhiên nhớ tới một câu, nói là con gái học đại học là đơn thuần nhất, các cô chưa bao giờ nhìn cậu có nhiều tiền không, cũng sẽ không xem gia cảnh của cậu giàu có không, họ chỉ để ý chiều cao và bề ngoài của cậu, tình yêu thuần túy đơn giản biết bao.

Tề Minh chính là nhân vật phong vân có quyền ưu tiên tìm bạn đời.

Ánh mắt Lục Vân chợt đảo qua trên người Tề Minh rồi nhanh chóng dời đi, bởi vì hắn chú ý tới đối diện Tề Minh có một người đàn ông trung niên đang ngồi.

Bóng dáng dày rộng, đường cong cơ bắp còn lộ rõ ra dưới lớp áo sơmi. Là một người biết võ!

Tề Minh vẫy tay xong thì cúi đầu liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái, ông ta thực tự giác đứng dậy, đi ra cửa quán cà phê, trong nháy mắt đi ngang qua, Lục Vân đã cảm nhận được khí tức nội kình dâng trào trên người ông ta.

Tu võ giả!

Thân phận của Tề Minh này không đơn giản, có thể tìm một tu võ giả làm vệ sĩ!

Lục Vân yên lặng cảnh giác.

Hai người đi vào chỗ ngồi tương ứng, Tề Minh cười nói: “Băng Ngưng, ngồi đi, vị này chính là?"



Anh ta lập tức thăm dò thân phận của Lục Vân.

Đầu Vương Băng Ngưng nhích lại gần vai Lục Vân, tươi cười ngọt ngào mà nói: “Anh ấy là bạn trai tôi."

Bạn trai?

Vừa nói ra từ này, ánh mắt Tề Minh nhìn Lục Vân quả nhiên hiện ra một tia thù địch, nhưng anh ta nhanh chóng che giấu đi, nói: “Băng Ngưng, sao anh nghe Lưu Phán nói em chưa có bạn trai?"

Lưu Phán là người chị em khá thân hồi đại học của Vương Băng Ngưng, tốt nghiệp rồi vẫn còn giữ liên hệ.

Rốt cuộc Vương Băng Ngưng cũng biết Tề Minh lấy được số liên lạc của mình như thế nào.

"Gần đây mới quen." Vương Băng Ngưng nói.

"Phải không?" Tề Minh nheo mắt lại, chủ động nói chuyện với Lục Vân: “Trước kia Băng Ngưng chính là hoa khôi trong trường học chúng tôi, còn nhớ mùa đông năm ấy, cá toà ký túc xá nam sinh đều truyền một câu, trời quá lạnh, trái tim đều là Băng Băng."

"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Vương Băng Ngưng cắt ngang lời anh ta nói.

Tề Minh cười cười: “Anh chỉ nói cho bạn trai em biết, có thể ở bên em là vinh hạnh của anh ta, anh ta phải biết quý trọng."

Nghe xem, làm người ta cảm động biết chừng nào, thật là một người đàn ông ấm áp!

Vương Băng Ngưng lại nổi hết cả da gà lên.

Ghê tởm!

Tề Minh tiếp tục nhìn Lục Vân và nói: “Chỉ có người đàn ông đủ ưu tú mới giành được trái tim Băng Ngưng, không biết anh đang làm công việc gì, nói ra để tôi học tập thêm một chút?"

Tới rồi, Tề Minh bắt đầu phát động tiến công.

Vương Băng Ngưng quay đầu chờ mong nhìn Lục Vân, trên đường tới đây, cũng đã luôn dặn dò Lục Vân, nhất định phải nghĩ ra một thân phận ngầu lòi, Lục Vân thề thốt rằng nhất định sẽ làm cô vừa lòng.

Chỉ nghe Lục Vân cười cười và nói: “Chào anh, tôi là Vân Thiên Thần Quân."

"Phốc!" Liễu Yên Nhi đang dựng lỗ tai lên nghe lén cách đó không xa trực tiếp phun ngụm cà phê đang uống ra, phục vụ vội chạy đến cầm khăn giấy lau hộ nói: “Tiểu thư cô không sao chứ?"



"Không có gì không có gì tôi rất tốt, khụ khụ…"Liễu Yên Nhi vội che giấu ý cười mà nói.

Tiểu Lục Vân, em quá trâu bò!

Bên này, sau khi Lục Vân nói ra những lời này, Tề Minh và Vương Băng Ngưng cứ đã thương lượng trước mà cùng cứng đờ, từ vẻ mặt đến động tác đều hoàn toàn cứng đờ, quên luôn cả chớp mắt.

Rốt cuộc tên này đang nói cái gì?

Một lát sau, Tề Minh tỉnh táo lại, quái lạ mà đánh giá Lục Vân một chút.

Vương Băng Ngưng lại nhịn không được lén nhéo Lục Vân một cái, trừng hắn mà nhỏ giọng nói: “Tiểu Lục Vân em điên rồi à?"

Lục Vân nghi hoặc nói: “Không phải chị nói dùng một thân phận ngầu lòi làm đối phương kinh sợ à, thân phận Vân Thiên Thần Quân này còn chưa đủ ngầu à, chị xem tên đối diện đã sợ đến nói không ra lời."

"Em… Tức chết chị rồi!"

Bảo em bịa ra một thân phận ngầu lòi, nhưng đâu có kêu em ăn nói bậy bạ, Tề Minh mà bị em làm sợ à, rõ ràng là cảm thấy em bị điên, không biết nên trả lời như thế nào thôi.

Hơn nữa thân phận Vân Thiên Thần Quân quá cao quý, em có thể tùy tiện lấy ra nói giỡn sao?

Vương Băng Ngưng thở phì phì trừng Lục Vân, tay càng dùng sức véo, nhưng Lục Vân lại lợn chết không sợ nước sôi, căn bản không dao động.

Vương Băng Ngưng đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Tề Minh lộ ra vẻ mặt quái lạ mà nói: “Băng Ngưng, không phải vì làm anh tức giận mà em cố ý mời một diễn viên đến giả làm bạn trai của em đó chứ?"

Không xong, lòi, đều tại em đó tiểu Lục Vân!

Vương Băng Ngưng chột dạ mà nói: “Anh nói bậy... Đừng tưởng bở…Sao tôi có thể..."

Nụ cười của Tề Minh lại càng xán lạn, anh ta nói: “Em vẫn giống như trước kia, chỉ cần nói dối thì lập tức nói lắp."

"Đừng có giở bộ dạng này ra, anh ấy chính là… bạn trai tôi!"

Vương Băng Ngưng vừa nghe lời này lại càng tức giận, đột nhiên lôi Lục Vân qua, đôi môi anh đào hồng nhuận lập tức hôn lên.