"Chị Yên Nhi, chị biết người này sao?” Thấy Liễu Yên Nhi dường như có chút kinh ngạc, Lục Vân tò mò hỏi.
Liễu Yên Nhi gật đầu và nói: "Đúng vậy, trước kia bọn chị từng là đối tác kinh doanh, chị đã từng uống rượu với anh ấy. Anh ấy là một người hay cười, tính cách cũng rất nhiệt tình, cho nên thời điểm chị tháo mặt nạ của anh ấy xuống, vô cùng kinh ngạc, bởi vì chị thật sự không biết cách nào để kết nối lại mối quan hệ giữa hai người."
Lục Vân nói: "Chị Yên Nhi, Không phải chị cũng vậy sao? Tôi đoán những người khác thậm chí sẽ không nghĩ đến điều đó, nữ hoàng hoa Tường Vi quyến rũ động lòng người, thực sự là sát thủ mặt lạnh hoa tường vi."
"Đây mới là điều đáng sợ của Ám Ảnh Các, mọi người xung quanh vĩnh viễn cũng không biết, liệu một người trên mặt tràn ngập nụ cười, tích cực, có phải là một vị sát thủ giấu mặt hay không, giống như mỗi người đều có mặt tốt khác nhau, có đôi khi bên ngoài càng là ánh mặt trời, khả năng nội tâm là bầu trời đêm lại càng lớn.
Sự tồn tại của Ám Ảnh Các là để mở rộng tối đa mặt tối của những người này, họ cho rằng việc đeo mặt nạ có thể giúp họ không kiêng nể gì cả.
Đây là một chuyện rất khủng khiếp.
Liễu Yên Nhi vén mái tóc xõa ở thái dương lên, cười nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa, Liễu Yên Nhi sẽ là Liễu Yên Nhi, không còn là một Dạ Tường Vi."
Lục Vân gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Chị Yên Nhi, hiện tại có thể nói cho em biết, vì sao chị lại gia nhập tổ chức sát thủ này không?"
Liễu Yên Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thực, có chút liên quan đến thân thế của chị?"
"Thân thế?"
Lục Vân khó hiểu.
"Trong suốt những năm qua chị vẫn luôn điều tra thân thế của chính mình, nhưng không tìm thấy gì cả, ký ức duy nhất là về Ám Ảnh Các."
"Lúc Mắt Ưng xuất hiện trước mặt chị, muốn chị gia nhập tổ chức của họ, chị liền cảm nhận được hình như mình đã từng nghe thấy cái tên Ám Ảnh Các này ở đâu đó, chị cho rằng tham gia Ám Ảnh Các sẽ giúp chị điều tra được thân thế của mình."
"Nhưng khi chị thực sự bước vào Ám Ảnh Các, chị mới biết rằng việc điều tra quá khó, bởi vì mọi người trong đó đều sử dụng biệt danh, nếu chị muốn tiếp tục điều tra, khó như lên trời."
"Ý nghĩa của việc chị ở lại Ám Ảnh Các cũng không lớn, nhưng tổ chức sát thủ này dễ vào khó ra, rất nhiều lần chị nói với Mắt Ưng rằng chị muốn từ bỏ, nhưng tên khốn này lại đe dọa chị, nói rằng chỉ cần chị từ bỏ, sẽ vạch trần thân phận của chị."
"Chị muốn giết tên khốn này từ lâu rồi."
Liễu Yên Nhi dậm chân thực mạnh xuống đất, trút hận.
Lục Vân nghe xong lời này, trầm mặc chốc lát, sau đó cười an ủi cô: "Dù sao hiện tại chị cũng được tự do rồi."
"Đúng vậy, chỉ cần có em và các chị em ở bên cạnh là đủ rồi, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà."
"Vâng, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, dù sao chúng ta đã thề khi còn nhỏ..."
Lục Vân cười khúc khích, nhưng rất nhanh đã ngậm miệng lại, Liễu Yên Nhi lại tinh nghịch nhìn hắn một cái, nói: "Nói tiếp đi, không phải em muốn nói rằng em muốn lấy chị gái của mình làm vợ hay sao?"
"Em làm sao có thể..."
"Không?"
Liễu Yên Nhi đột nhiên tới gần Lục Vân, vươn ngón tay trắng như ngọc ra nâng cằm của hắn lên, sau đó chớp đôi mắt hồ ly dài hẹp một cái, hỏi: "Nếu, trong bảy chị em chúng ta, em chỉ có thể chọn một, em sẽ chọn ai?"
Chọn?
Nói đùa gì vậy, chỉ có trẻ con mới lựa chọn!
Lục Vân trái lòng nói: "Đương nhiên là chị!"
Chị hỏi vấn đề này, đương nhiên em sẽ trả lời là chị, nếu em trả lời là chị khác, chẳng phải sẽ bị chị đánh chết em luôn sao.
"Dối trá, rõ ràng chúng ta có nhiều cơ hội như vậy..."
"E hèm, chị Yên Nhi, chúng ta hãy xử lý cái xác trước đã!"
...
Sau khi trở về từ quán bar Dạ Sắc, Lục Vân bí mật đi đến sân sau một mình.
Hắn do dự một hồi lâu.
Cuối cùng, hắn bấm một số điện thoại đặc biệt, ra lệnh: "Giúp tôi kiểm tra thân thế của một người."
Lão đạo sĩ từng khuyên Lục Vân rằng, vấn đề thân thế này cứ thuận theo tự nhiên là được, nhưng Lục Vân không thể chịu đựng được nữa, hắn muốn giúp Liễu Yên Nhi một tay, vì vậy hắn đã thông báo cho Ám Bộ.
Chờ đợi một hồi.
"Chủ nhân, thuộc hạ vô năng. Chúng thuộc hạ không thể điều tra ra thân thế của cô Liễu. Chúng tôi đã huy động tất cả các mạng lưới thông tin, nhưng chỉ tìm được thông tin về cô Liễu sau khi cô ấy vào cô nhi viện Ánh Dương."
"Không trách cậu, giúp tôi điều tra một chút thân thế của sáu người khác......"
Lục Vân đã đưa thông tin của sáu chị em còn lại cho Ám Bộ, nhưng kết quả vẫn là trống rỗng, thông tin trước khi vào trại trẻ mồ côi đều trống rỗng.
Ngay cả Diệp Khuynh Thành, dù cô có cô gặp được Diệp gia, thì thông tin về thời thơ ấu của cô cũng trống rỗng.
Lục Vân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lo lắng nói: "Còn tôi thì sao?"
"Thuộc hạ bất tài…"
Nghe được những lời này, tâm tình Lục Vân trở nên cực kỳ phức tạp.
Mạng lưới thông tin Ám Bộ của hắn rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ, ngay cả Ám Bộ cũng không thể tìm ra lai lịch của hắn và bảy người chị gái, giống như họ đã bị ai đó cố tình che dấu, điều này rất kỳ lạ.
"Thật là một ván cờ lớn!"
Lục Vân có thể chắc chắn rằng phải có một, thậm chí là một vài bàn tay lớn đang thao túng tất cả những điều này, bởi vì hắn đã yêu cầu Ám Bộ kiểm tra lai lịch của Vương Cương và Triệu Lỗi, kết quả thân thế của bọn họ rất trong sạch.
Duy nhất chỉ có Lục Vân và bảy chị gái của hắn.
Đáp án có thể sẽ khiến người ta sởn cả gai ốc.
Lão đạo sĩ nhất định biết điều gì đó, nên mới dặn mình cứ để thuận theo tự nhiên, xem ra nhất định phải dành chút thời gian quay lại đạo quán hỏi lão đạo sĩ xem chuyện này rốt cuộc là sao.
Lục Vân lắc đầu.
Đêm đã tối dần.
Lục Vân đang nằm ngủ trong phòng, chợt nghe có tiếng cọt kẹt, cửa vừa bị mở ra liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp rón rén lẻn vào.
"Tiểu Lục Vân..."
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Lục Vân liếc mắt liền có thể biết đó là chị tư Vương Băng Ngưng.
Vương Băng Ngưng không bật đèn trong phòng lên mà duỗi hai tay ra sờ soạng, sau đó mò mẫm bò vào ổ chăn Lục Vân.