Lục Vân nhìn thấy thứ mà Mã Tam Gia trình lên bằng hai tay thì lập tức không vui, xụ mặt nghiêm trang nói: “Mã Tam Gia, ông có ý gì, tôi là người đứng đắn, ông làm vậy không phải đang ăn mòn linh hồn tôi sao?"
Mã Tam Gia lăn lộn trong thế giới ngầm, Hắc Long Hội chính là bang phái ông ta sáng lập, hiện giờ ông giao Hắc Long Lệnh đại diện cho quyền lực tối cao của bang phái cho Lục Vân, còn không phải đang kéo Lục Vân xuống nước sao?
Về sau nếu để người ta thấy, còn tưởng rằng Lục Vân cũng là xã hội đen!
Mã Tam Gia thấy Lục Vân không vui thì suýt tè ra quần, vội giải thích: “Tiền bối, ngài hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi giao Hắc Long Lệnh cho ngài không có ý khác, chỉ vì giúp ngài tránh đi một ít xung đột không cần thiết mà thôi."
Hắc Long Hội có đông đảo thế lực chi nhánh, giữa họ cũng không hòa thuận mấy, nhưng nếu phe nào không có mắt nhảy ra mạo phạm Lục Vân thì Mã Tam Gia thật sự có một vạn cái mạng cũng không đủ đền tội.
Nhưng có Hắc Long Lệnh rồi thì khác, chỉ cần về sau Lục Vân gặp phiền phức, cứ lấy Hắc Long Lệnh ra thì đám người trong Hắc Long Hội không dám tiếp tục trêu chọc Lục Vân, có thể tránh đi rất nhiều phiền phức.
Nghe Mã Tam Gia giải thích một hồi, Lục Vân cảm thấy cũng khá có lý.
Trên người hắn có một Thiên Sáp Lệnh, nhưng người trong thế tục không mấy ai biết được Thiên Sáp Lệnh, đặc biệt là ở tỉnh Giang Nam, phỏng chừng trừ Võ Minh ra thì Thiên Sáp Lệnh chỉ là một lệnh bài vô dụng.
Hắc Long Lệnh thì khác, ở tỉnh Giang Nam không ai không biết Hắc Long Hội, không người ai biết Mã Tam Gia, cho nên cầm khối lệnh bài này thật sự có thể giải quyết không ít phiền phức.
Mặc kệ có dùng tới hay không, cầm lấy cũng tốt hơn không có.
Lục Vân ngẫm nghĩ một hồi rồi duỗi tay nhận lấy Hắc Long Lệnh, nói: “Cầm Hắc Long Lệnh không có nghĩa là tôi là người của Hắc Long Hội, giống như ông đã nói, có lệnh bài này thì có thể tránh đi rất nhiều xung đột không cần thiết."
"Tôi hiểu, tôi hiểu!" Trên trán Mã Tam Gia ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu khom lưng nói.
Ông ta giao Hắc Long Lệnh cho Lục Vân chủ yếu là vì suy xét cho bản thân, một mặt là lo lắng người phía dưới lỗ mãng, đụng chạm đến Lục Vân, mặt khác cũng không muốn làm mình thiệt thòi.
Bằng không mỗi lần xung đột thì mình phải vội vàng qua xin lỗi, vậy thì mệt mỏi biết chừng nào!
Vị tiền bối tu luyện giả này vừa nhìn là biết không phải người an phận!
….
Hai người đi vào Thẩm gia.
Thẩm Kim Hoa nhiệt tình đón Lục Vân đi vào, tự cho là kín đáo mà nháy mắt với Thẩm Tĩnh Nghi, Thẩm Tĩnh Nghi lập tức hiểu ý ông ta, nhoẻn miệng cười nói với Lục Vân: “Đi đường chảy mồ hôi nhiều quá, tôi đi tắm rửa một cái nha!"
Lục Vân: “…”
Nơi này là nhà cô, cô muốn tắm thì tắm đi, nói như vậy có cảm giác như cô đang cố ý dụ dỗ tôi.
Lục Vân liếc một cái đã vạch trần được tâm tư của Thẩm Tĩnh Nghi.
Thẩm Kim Hoa cầm một chuỗi chìa khóa giao cho Lục Vân, cười nói: “Lục thần y, ta biết trong thời gian tiếp theo cậu muốn truyền bá tri thức trung y ở đại học Giang Nam, lên lớp xong là đến tối, cho nên đã thuê trước cho cậu một căn phòng ở chung cư Liễu Giang, đồ dùng sinh hoạt cũng đã được chuẩn bị đầy đủ cả rồi tề."
Căn phòng ông ta thuê cho Lục Vân là phòng 502 lầu ba chung cư Liễu Giang, mà 501 chính là phòng của Thẩm Tĩnh Nghi.
Hầu hết thời gian Thẩm Tĩnh Nghi đều sẽ về nhà, nhưng đôi khi trễ quá cô sẽ ở lại chung cư Liễu Giang gần trường.
Thẩm Kim Hoa làm như vậy có ý đồ rất rõ ràng.
Đương nhiên ông ta hy vọng hai người có càng nhiều cơ hội ở chung một mình, tốt nhất là đi tới bước ngủ chung một phòng.
Lục Vân lại kinh ngạc hỏi: “Thẩm tiên sinh, sao ông biết chương trình học của tôi là vào buổi tối?"
Mỗi tuần Lục Vân có hai tiết giảng bài, lần lượt là ở thứ ba và thứ năm, đều là 7 giờ đến 9 giờ tối, dù sao cũng là lớp tự chọn trung y, không có khả năng chiếm dụng thời gian đi học bình thường của sinh viên.
Hơn nữa đại học Giang Nam không có chuyên ngành y học, đương nhiên Lục Vân không có khả năng soạn chương trình học của mình trở thành bài chuyên ngành, sẽ không giảng giải quá chi tiết, nhiều lắm là tuyên dương một ít tư duy trung y, để người trẻ tuổi biết trung y Long quốc rất mạnh, bồi dưỡng hứng thú đối với trung y.
"Khụ khụ, cái này là Tĩnh Nghi nói cho tôi." Thẩm Kim Hoa xấu hổ ho khan nói, ông ta không có khả năng nói cho Lục Vân, đề nghị sắp xếp chương trình của hắn vào buổi tối là mình nói với Lý Vệ Bình.
Sao Lục Vân có thể không rõ tâm tư của ông ta, cũng lười vạch trần mà nhận lấy chùm chìa khóa rồi nói: “Được rồi, nếu ông đã thuê phòng rồi thì tôi vào ở thử xem!"
Hắn có chiếc xe đạp của mình, cho dù lên lớp xong chạy về Giang Thành cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng nhận lấy chìa khóa cũng không phải chuyện xấu gì, lỡ ngày nào đó thật sự về quá muộn thì sợ sẽ quấy rầy các chị gái nghỉ ngơi.
Thẩm Kim Hoa thấy Lục Vân nhận lấy chìa khóa thì mừng rỡ, thật ra ông ta đã sớm giao chìa khóa dự phòng cho Thẩm Tĩnh Nghi, vậy Thẩm Tĩnh Nghi có thể làm bộ không cẩn thận tiến vào Lục Vân phòng, sau đó, hà hà.
Thẩm Kim Hoa cười lớn và nói: “Ha ha, Lục thần y, sau buổi đấu giá từ thiện ngày đó, chúng ta đã thật lâu không ngồi xuống uống rượu, nếu không hôm nay uống chút đi?"
"Nếu Thẩm tiên sinh có nhã hứng như vậy, vậy tôi từ chối thì thất lễ quá!"Lục Vân gật gật đầu.
Thẩm Kim Hoa xoay người lấy ra một chai rượu mạnh cao độ, hình như có ý định chuốc say Lục Vân, Lục Vân lại nghĩ đến Thẩm Tĩnh Nghi đi tắm rửa, lập tức phản ứng lại, bọn họ đang chơi trò gạo nấu thành cơm!
Lục Vân cảm thấy buồn cười, quyết định trêu hai cha con này, vì thế Thẩm Kim Hoa kính bao nhiêu rượu thì hắn uống bấy nhiêu, không bao lâu sau đã làm bộ choáng váng nằm xuống bàn.
Thẩm Kim Hoa cảm khái nói: “Lục thần y uống không giỏi gì cả, xem ra hôm nay không trở về được, ai."
Đây là tiếng thở dài sao, rõ ràng là tiếng kèn vui sướng đại diện cho thắng lợi. Lục Vân úp đầu trên bàn trà, hơi nghiêng đầu thoáng nhìn bên cạnh, lập tức sốc ngang, một đôi chân dài vừa trắng vừa mượt suýt làm mù mắt chó của hắn.