Lục Vân nhìn người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đứng ở đầu cầu, bà ta có dáng người đầy đặn, trước sau nhô cao, mọi bộ phận trên cơ thể đều phát triển tốt nhất có thể, vẻ đẹp bất bại trước thời gian, dường như là câu nói đúng nhất về bà ta.
Thật ra ở tuổi này của Khương Lam, không còn gọi là thiếu phụ được nữa rồi, nhưng dung mạo và ngoại hình của bà ta thật sự có thể trụ vững trước khảo nghiệm của thời gian, cho nên danh hiệu "Thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam" hết sức phù hợp với bà ta.
Chỉ có thể nói chú Diệp quả thật rất có phúc.
Lục Vân thầm ghen tị trong lòng.
Khi đến cầu, Lục Vân cười hỏi: "Dì Khương, có chuyện gì không thể nói ở nhà sao phải mời cháu đến nơi này?"
"Lục Vân, cậu là võ giả đúng không?"
Khương Lam trực tiếp hỏi về chuyện vẫn đang nghi vấn trong lòng, hơn nữa lần này bà cũng không gọi Lục Vân là 'con rể tốt' hay 'cháu ngoan' nữa, điều này chứng tỏ bà ta đang rất nghiêm túc.
Lục Vân hơi sửng sốt: “Sao dì Khương lại hỏi chuyện này?”
“Trả lời tôi, đúng hay không?”
Khương Lam không nói lý do, chỉ nhìn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lục Vân, hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ biểu cảm của Lục Vân, nhưng Lục Vân lắc đầu, nói: "Không."
Không!
Làm sao có thể?
Nếu Lục Vân không phải là võ giả, thì những gì Tề Thương Lan nói là sao?
Khương Lam không tin.
Bà nghĩ Lục Vân đang nói dối mình.
Thật ra bà đâu biết rằng Lục Vân đang nói thật, bởi vì thật sự hắn không phải là võ giả, mà là một người tu luyện, hai cái này căn bản là không thuộc cùng một hệ thống.
Lục Vân vừa trả lời Khương Lam xong, đột nhiên Khương Lam chỉ vào dòng sông dưới cầu, nói: "Cậu nhìn xem, dòng sông rộng như vậy, nước cũng chảy siết nữa, nếu người bình thường rơi vào đó chắc chắn sẽ bị cuốn mất xác!"
Nói xong bà liền thả người rơi xuống.
? ? ?
Lúc ấy Lục Vân vẫn còn ngỡ ngàng.
Khương Lam thực sự tin tưởng Lục Vân là một võ giả, bởi vì những gì xảy ra với Lục Vân quá khó tin.
Thần y Giang thành, Vân Lộc đại sư...
Còn có thần thái đĩnh đạc và điềm tĩnh khi đối mặt với Tam gia.
Cũng như.
Người chỉ biết vì lợi ích như Thẩm Kim Hoa, tại sao lại nhiệt tình với Lục Vân như vậy, còn vì vấn đề tình cảm của Lục Vân mà tức giận với bà?
Kết hợp với cuộc đối thoại khó hiểu với Tề Thương Lan vừa rồi.
Mặc kệ Khương Lam có đần độn như thế nào, vẫn có thể cảm giác được ở đây có vấn đề rất lớn!
Thấy Lục Vân phủ nhận, bà ta cho rằng Lục Vân không muốn tiết lộ thân phận nên đã dùng thủ đoạn nguy hiểm này để ép Lục Vân thừa nhận, nhưng bà ta không biết chiêu này đối với Lục Vân thực sự rất ngu ngốc.
“Dì Khương, dì cũng gấp quá rồi đó, không thể đợi cháu nói xong trước sao?”
Lục Vân không khỏi bật cười, nhưng Khương Lam đã nhảy xuống rồi, hắn còn có thể làm gì được nữa, lập tức thả người nhảy theo. Trước khi Khương Lam rơi xuống nước, hắn đã đỡ được bà ta.
"Dì Khương, dì thật hư."
Lục Vân bước đi trên mặt nước, khi bước tới bờ, hắn không nhịn được mà tát vào mông Khương Lam một cái, y như hình phạt lần đó hắn phạt Liễu Yên Nhi.
Nhất thời.
Thiếu phụ xinh đẹp nhất tỉnh Giang Nam, bất ngờ trợn to đôi mắt xinh đẹp…
Đã hơn mười năm bà không ân ái với chồng!
Cái tát này suýt chút nữa đã gây ra tai họa lớn rồi, đến mức khi Lục Vân đặt bà xuống bờ, Khương Lam giả vờ lảo đảo một chút rồi ngồi xuống vùng nước nông, đè lại làn váy dài như muốn che đậy điều gì đó.
Lục Vân này quá to gan, bà ta có thể là mẹ chồng tương lai của cậu đấy...
Nhưng nói ra cũng kỳ quái, sau khi cái tát của Lục Vân vừa dứt, Khương Lam ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, oán khí tích tụ hơn mười năm tựa như cũng bị quét sạch vào giây phút này.
Đây giống như một cái giếng cổ sâu thẳm, chỉ đợi khi nước giếng đại diện cho những oán niệm bên trong tràn ra ngoài, tự nhiên oán khí cũng yếu đi nhiều.
Toàn thân Khương Lam run lên vài cái.
Mặt bà ta cũng đỏ bừng.
Nhưng dù sao bà ta cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, nhanh chóng đứng dậy khỏi bãi nước cạn, như không có chuyện gì xảy ra đứng lên nói: “Bất cẩn quá, rõ ràng gần lên tới bờ rồi mà còn quăng dì ngã ở đây.”
Lục Vân gật đầu và nói: "Vâng, vâng, là cháu quá bất cẩn. Cháu nên đưa dì Khương ra khỏi vùng nước nông này mới đúng."
Khương Lam cảm thấy áy náy một chút, sau lại vội vàng chuyển chủ đề: "Lục Vân, dì biết cháu là một võ giả. Hơn nữa thực lực còn mạnh tới mức Hóa Cảnh Tông Sư, thành thật mà nói, tôi thực sự rất sốc."
Động tác Lục Vân đi trên mặt nước vừa rồi chỉ có nội lục cấp Hóa Cảnh Tông Sư mới đảm đương nổi.
Vì vậy, Khương Lam càng thêm chắc chắn về thân phận võ giả của Lục Vân.
Lục Vân suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu dì Khương đã tin vậy, vậy thì cứ như vậy đi!"
Thấy hắn nói vậy, Khương Lam nghĩ rằng chuyện bà tiết lộ danh tính của hắn đã làm hắn không vui, vì vậy bà xin lỗi, nói: "Lục Vân, thật xin lỗi, sở dĩ dì dùng biện pháp này để ép cháu bại lộ thân phận là bởi vì chuyện này đối rất quan trọng với dì."
"Dì muốn cháu giúp Khương gia đúng không?"
Làm sao Lục Vân không biết suy nghĩ của Khương Lam được, từ khi bà ta chủ động hỏi hắn có phải võ giả hay, Lục Vân đã đoán được suy nghĩ của bà ta.
Khương Lam chờ mong hỏi: “Có thể không?”
Lục Vân cười gật đầu: “Dì Khương, dì đừng khách sao như vậy, dì là mẹ của chị Khuynh Thành, nếu dì gặp khó khăn, cháu nhất định sẽ giúp đỡ không chút do dự, có chuyện gì dì cứ việc nói thẳng đi, không cần vòng vo nữa đâu ạ."
Khương Lam lại đỏ mặt, trông bà có nét quyến rũ riêng biệt.
Xem ra suy nghĩ của bà đã sớm bị Lục Vân nhìn thấu rồi.
Sau đó Khương Lam nói: "Đối thủ của Khương gia lần này là Hầu Dũng, người đứng thứ 38 trong danh sách cao thủ. Dì lo..."
Bà ta đang thăm dò thực lực của Lục Vân.
Lục Vân tự tin vỗ ngực: "Chuyện này cứ để cháu lo, dì Khương, cháu nghĩ tốt nhất là dì nên cùng cháu trở về biệt thự Lục Nhân trước, lấy đỡ một chiếc váy của chị Khuynh Thành thay đi, đồ của dì xuyên thấu hết rồi."
".. ."
Trên đường trở về, Khương Lam không khỏi tò mò hỏi: "Lục Vân đúng là cháu ngoan của dì, Khuynh Thành có biết chuyện cháu là võ giả không?"