Lục Vân đậu chiếc xe đạp của mình ở cổng trường, sau đó cõng Thẫm Tĩnh Nghi lên xe rời khỏi khuôn viên trường đại học Giang Nam.
Thẩm Tĩnh Nghi đang mơ tưởng đến tất cả những gì có thể xảy ra tối nay, càng nghĩ càng đỏ mặt, trong lòng càng kích động, càng nghĩ càng nghĩ... Chà, hai cái chân dài càng kẹp chặt hơn.
Nhưng hai người vừa rời khỏi trường không bao lâu, liền bị chặn lại.
Lại bị chặn cửa!
Lại bị chặn cửa!
Tâm trạng đang tốt của Thẩm Tĩnh Nghi bị phá hoại, cô ta nhảy xuống xe đạp lao đến trước mặt nhóm người đối diện, chỉ vào mũi họ mà chửi: "Các người ngày nào cũng ăn no rồi không có việc gì làm sao... luôn vô ý tứ như vậy hả?"
Luôn như vậy?
Mấy nam thanh niên đi moto ngược chiều lập tức bối rối.
Trước đây họ từng chặn đường hai người này rồi sao?
Không đúng, đây không phải là chuyện mà bọn họ nên quan tâm, rõ ràng bọn họ tới đây để dạy cho Lục Vân một bài học mà, tại sao lại bị một cô gái hung hăng chỉ vào mũi mắng mỏ chứ?
Vai trò nhân vật bị đảo ngược à?
"A hèm... Vị mỹ nhân này, chúng tôi đến từ Hắc Hổ Đường. Chúng tôi tới đây để xử lý công việc. Mục tiêu là thằng nhãi sau lưng cô, xin mời tránh đường một chút."
Thanh niên cầm đầu sửng sốt một chút, sau khi hồi phục thần trí, đều muốn một lần nữa tìm lại khí thế cho mình, nhưng cảm giác lại quái lạ chỗ nào, thật sự là đã bị tiếng quát vừa rồi của Thẩm Tĩnh Nghi làm rối loạn một trận.
"Bổn cô nương mặc kệ các người là đường cái gì, làm chậm trễ không gian riêng của tôi và Lục lão sư là không được, các người nhanh biến đi cho tôi nhờ!"
Sau khi nghe thanh niên kia báo tên, Thẫm Tĩnh Nghi không có một chút ý nhượng bộ nào, ngược lại càng bày ra biểu cảm tức giận, khiến cho mấy người kia càng thêm lép vế.
Tình hình gì vậy?
Bọn họ là thành viên của Hắc Hổ Đường, không phải lần trước chặn đường người khác, đối phương vừa nhìn thấy bọn họ liền sợ tè ra quần sao?
Nào có như chuyện hôm nay, bị đối phương mắng một trận.
Thanh niên dừng lại một chút, nói: "Mỹ nữ, cô không biết Hắc Hổ Đường có là gì sao? Ở trên chúng ta, Hắc Long Hội ..."
Thẩm Tĩnh Nghi chưa bao giờ hung dữ như hôm nay, trực tiếp đối đầu với đám người Hắc Hổ Đường, nhưng đột nhiên cô ta phát hiện Thẩm Tử Hiên đang đứng ở trong nhóm người này.
"Chặc, Thẩm Tử Hiên, cái tốt không học mà đi học cái xấu, em còn dám học theo người khác gia nhập Hắc Hổ Đường, em trốn cái gì mà trốn? Chị đã nhìn thấy em rồi!"
Thẫm Tĩnh Nghi bước đôi chân dài đi thẳng qua mấy người thanh niên ở phía trước, tóm lấy một bóng người đang lảng tránh cô ta, tức giận nói: "Vừa nói chị còn nghĩ sao dạo này em không về nhà, thì ra là em đã chạy đến tổ chức chết tiệt này, xem chị dạy cho em một bài học như thế nào!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Chị, em xin lỗi, em sai rồi, chị, sau này em không dám tái phạm nữa, xin chị đừng nói với cha, nếu không ông ấy sẽ đánh gãy chân em mất."
Thẩm Tử Hiên cầu xin tha thứ, nói.
"Hừ, em cũng biết cha sẽ đánh gãy chân em sao,...bây giờ cút về nhà cho chị."
"Dạ…dạ…"
Thẩm Tử Hiên đến rắm cũng không dám để lại một cái, lần sau có mời cùng lão đại anh ta đi đánh nhau cũng không dám, vội vàng vặn ga chạy moto rời đi rời khỏi hiện trường.
Quá xui xẻo rồi.
Vừa ra ngoài định tìm người được chỉ định phải dằn mặt đã gặp ngay chị gái của mình, nên cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết người mà ông chủ anh ta muốn dạy dỗ là Lục Vân.
Cảnh tượng đột ngột này khiến những thanh xuân kia vốn đang bối rối càng thêm sửng sốt, đầu óc như nhũn ra.
"Cái kia. . . Cô chính là đại tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Tĩnh Nghi?"
Thanh niên cầm đầu sửng sốt hồi lâu mới hỏi một câu như vậy, thái độ đối với Thẩm Tĩnh Nghi cũng có vài phần cung kính.
Cậu ta không sợ Thẩm gia, mà cậu ta sợ Mã Trạch.
Đây là phụ nữ của Mã thiếu gia, sao cậu ta dám đắc tội với cô ta được!
Thẩm Tĩnh Nghi lườm thanh niên một cái, nói: "Đã biết bổn cô nương là ai, sao cậu còn không mau đem đám ruồi nhặng này biến hết đi!"
"Thẩm tiểu thư, đừng nóng giận, chúng tôi sẽ biến, biến liền!"
Mấy thanh niên nhìn Lục Vân ở cách đó không xa một cái xong vội vàng lên xe moto rời đi.
"Thật sự là một đám người không biết tốt xấu."
Thẩm Tĩnh Nghi tức giận quay về phía Lục Vân, Lục Vân cười quái dị nói đùa với cô ta: "Vừa rồi cô thật hung dữ!"
"A..?"
Thẩm Tĩnh Nghi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không thể nào, người ta rõ ràng là người mỏng manh, yếu đuối dễ bị ăn hiếp.."
…..
Sau khi mấy thanh niên đi chạy moto rời đi, họ lập tức báo tin lại cho Mã Trạch, về phần nội dung tin tức, giống như Dương Quân báo cáo lần trước. Ngay cả giọng điệu và thái độ cũng không thay đổi, nó chỉ đơn giản là diễn lại cốt truyện cũ.
Lần này Mã Trạch học được một chút thông minh, thận trọng hỏi: "Người đàn ông đó tên là Lục Vân phải không?
"Đúng đúng đúng, tên hắn là Lục Vân......Mã thiếu gia, làm sao ngài biết?"
"Mẹ kiếp tụi bây còn dám đi gây sự với hắn, có tin lão tử giết lũ khốn tụi bây không!"
Trước khi máy thanh niên chạy xe moto kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, Mã Trạch đã đá gục từng người một, tàn nhẫn cho họ một bài học, chỉ chốc lát mặt mũi mấy người bọn họ đã bầm dập, còn bị ném đi ra ngoài.
Nhưng họ vẫn chưa hình dung được chuyện gì đã xảy ra.
Mã Trạch cũng rất tức giận, lập tức gọi tất cả các lão đại của Hắc Long Hội đến, đồng thời vạch một đường cảnh cáo cho bọn họ, sau này hễ gặp phải người tên Lục Vân thì nên trốn càng xa càng tốt. Thuộc hạ của các người còn dám khiêu khích đến người đó nữa, lão tử sẽ ném các người xuống sông cho cá ăn!
Những lão đại ngồi nghe bỗng im bặt.
Còn mấy thanh niên chạy moto bị Mã Trạch đánh đã nhanh chóng gọi tên đầu nhím ra, treo cậu ta lên đánh hơn mười phút để xả giận, nếu cậu ta không phải huynh đệ trong Hắc Hổ Đường, có giết chết cậu ta cũng không đủ để xả giận.