Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 191: Hắn đúng là ma quỷ!



Lệnh bài bằng sắt rơi xuống đất, kim loại va chạm với mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh.

Chu Nghĩa nhìn xuống.

Đôi mắt hắn ta chợt mở to.

Hắc Long Lệnh!

Đây là lệnh bài có quyền lực cao nhất trong Hắc Hổ Đường của họ, nhìn thấy lệnh bài này tương đương với việc nhìn thấy Mã Tam gia.

Chu Nghĩa không bao giờ ngờ được Mã Tam gia sẽ giao Hắc Long lệnh cho Lục Vân, như vậy có khác gì giao cả Hắc Hổ Đường cho hắn?

"Đường chủ Hắc Báo Đường, Chu Nghĩa, xin ra mắt Lục tiên sinh!”

Chu Nghĩa vội vàng cầm lấy lệnh bài, quỳ xuống đi tới trước mặt Lục Vân, hai tay dâng lên.

Tất cả các thành viên của Hắc Báo đường phía sau cũng quỳ trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân khẽ cau mày, trong lòng có chút khó chịu.

Hắn không vươn tay ra nhận lệnh bài, chỉ nói: "Trước tiên anh cầm đi, giải quyết xong chuyện hôm nay lại nói sau!"

Mặc dù Chu Nghĩa có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Lúc này, Lưu Tiến đã sợ chết khiếp.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hắc Long Lệnh, hắn ta biết mình sắp chết đến nơi rồi, hắn ta vội vàng ôm chân Lục Vân cầu xin sự thương xót: "Ngài Lục, ngài là ông là cha của tôi. Tôi đã từng ngu ngốc và mù quáng, xin hãy tha thứ cho tôi lần này, sau này tôi hứa sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài..."

Bốp!

Lục Vân tát hắn ta một cái, nói: "Gọi tôi là ông, anh định lăng nhục tôi đó sao? Nếu tôi có đứa cháu như anh thì tôi đã sớm tự sát cho rồi."

Chu Nghĩa thận trọng hỏi: "Lục tiên sinh, tôi có thể hỏi một chút, Lưu Tiến đã làm sai điều gì mạo phạm đến ngài không?"

Đây cũng là chuyện Lưu Tiến muốn hỏi.

Không thể là do cô phóng viên xinh đẹp kia đâu đúng không?

Chuyện đó đã qua lâu như vậy, Lục Vân không thể đợi đến bây giờ mới tới đây tính sổ được, mà người bị đá vào đầu ngày hôm đó rõ ràng là Lưu Tiến, muốn báo thù cũng là Lưu Tiến đến tìm Lục Vân mới đúng, không phải Lục Vân tìm đến hắn ta.

Vì vậy, chuyện Lưu Tiến bị đánh hôm nay rất khó hiểu.

Nguyên nhân chính là sau khi Lục Vân tiến vào không nói lý do đã bắt đầu làm loạn, Lưu Tiến nhìn thấy hắn, cũng không thèm hỏi nguyên nhân, chỉ lo nghĩ Chu Nghĩa đến sẽ giết Lục Vân ngay, có lý do gì cũng không quan trọng.

Nhưng sự tình phát triển nằm ngoài dự đoán của Lưu Tiến.

Chu Nghĩa không giúp đỡ hắn ta mà lại đứng về phía Lục Vân, điều đáng sợ hơn nữa là Lục Vân thực sự đã hạ gục Black Dragon Order.

Lưu Tiến biết mình xong đời.

Nhưng cho dù chết, cũng phải cho hắn ta minh bạch chút đúng không?

Suy nghĩ của Lưu Tiến thay đổi, hắn ta bắt đầu cấp bách muốn biết lý do tại sao hôm nay Lục Vân đến đây.



Lục Vân lạnh lùng nhìn và nói: "Anh nên hỏi tên cặn bã kia chứ không phải tôi."

Chu Nghĩa ngay lập tức nhìn Lưu Tiến, hét lên: "Lưu Tiến, anh đã làm sai điều gì với Lục tiên sinh, chính anh cũng không biết sao?"

Khuôn mặt Lưu Tiến sụp đổ.

Hắn ta thường làm rất nhiều điều ác, giờ làm sao hắn ta biết được việc nào đã mạo phạm tới Lục Vân.

Những việc có thể liên quan đến Lục Vân, chỉ có thể là lần hắn ta tình cờ gặp Lục Vân đi mua sắm với cô phóng viên xinh đẹp kia, lúc đó hắn ta có cố ý bới móc gì đó có lỗi với Lục Vân đúng không?

Cho nên, Lưu Tiến ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ ... Là người phóng viên xinh đẹp lần đó... tôi không nên cố ý bắt lỗi?"

"Chặt ngón tay của hắn ta." Lục Vân nói với giọng lạnh lùng.

Rõ ràng.

Lưu Tiến đã đoán sai.

Giờ Chu Nghĩa đã xem những gì Lục Vân nói là mệnh lệnh, hắn ta lập tức tiến lên đè lấy bàn tay của Lưu Tiến, nói: "Lưu Tiến, đừng nói tôi không niệm tình cũ, chỉ có thể trách anh chọc nhầm người, điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là ra tay nhanh hơn để giảm bớt đau đớn cho anh."

Nói xong liền giơ tay chém xuống.

Đầu ngón tay rơi xuống đất.

Chu Nghĩa cũng là loại người hung ác, máu loãng tung tóe đến trên mặt, nhưng mắt cũng không thèm chóp một cái.

"A...——"

Lưu Tiến thê lương kêu to, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, ngũ quan đều vặn vẹo lại với nhau.

Mặt Lục Vân không chút biểu cảm nói: "Cho hắn đoán lại lần nữa."

Còn đoán?

Đã nói đoán sai liền cắt ngón tay.

Lưu Tiến làm sao dám tùy tiện há miệng, thế nhưng Lục Vân thấy hắn ta không nói lời nào, lại ra lệnh cho Chu Nghĩa: "Chặt thêm một ngón nữa."

"A...——"

Lưu Tiến như thế nào cũng không nghĩ tới, mình không nói lời nào, cũng bị chém đứt một ngón tay, toàn thân lập tức đau đến run rẩy, trợn mắt nhìn thẳng.

"Đoán lại."

"..."

Mạnh mẽ chống đỡ đau nhức kịch liệt trên tay, Lưu Tiến vô lực nói: "Chẳng lẽ là… chuyện tôi tôi đụng chết lão già mấy hôm trước… xong tìm người thế tội?"

"Chém!"

Lại một tiếng hét thảm vang lên, Lưu Tiến liền đứt ba ngón tay, đau nhức đến hôn mê bất tỉnh.



Lục Vân lạnh lùng nói ra: "Cứu hắn tỉnh lại, cho hắn đoán tiếp."

Mà ngay cả Chu Nghĩa cũng nhịn không được mà run lên, độ tàn nhẫn của vị Lục tiên sinh này không dưới mình là bao, Lưu Tiến đắc tội hắn, thật sự là ngược lại tám đời huyết môi*. ( *những điều xui xẻo mà 1 người gặp trong tám kiếp.)

Lưu Tiến bị cưỡng chế tỉnh lại, hai mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn Lục Vân, quát: "Ngài là ma quỷ! là ma quỷ!!"

"Nói nhảm, chém!"

......

Lúc năm ngón tay trên bàn tay phải sót lại một ngón cuối cùng, Lưu Tiến đột nhiên nghĩ đến gì đó.

Vì sao Lục Vân sớm không tới trễ không tới, giờ đã trễ thế này còn tới câu lạc bộ này để tính sổ?

Hắn ta đột nhiên cả kinh, nói: "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của nữ sinh viên hôm nay?"

"Anh đoán đúng rồi."

Lục Vân hít sâu một hơi, tựa như thẩm phán vừa ra phát quyết vừa đi về hướng Lưu Tiến, nháy mắt bỗng nhiên hắn lấy dao nhỏ trong tay Chu Nghĩa, chém xuống.

"A...——"

Lưu Tiến kêu thảm thiết nói ra: "Vì sao tôi đoán đúng rồi… vẫn muốn chặt ngón tay của tôi??"

Tròng mắt Lục Vân lạnh như băng nhìn chăm chú hắn ta, chậm rãi nhổ ra một câu: "Tôi có chứng ám ảnh cưỡng chế, năm ngón giờ chỉ còn một làm tôi không thoải mái."

Lưu Tiến nào dám có ý kiến.

Nếu Lục Vân đã muốn chặt ngón tay của hắn, cái gì cũng có thể trở thành lý do, cho nên hắn ta chỉ có thể đau khổ cầu xin tha thứ: "Lục tiên sinh, tôi thật sự không biết nữ sinh viên kia có liên hệ gì với ngài......Muốn trách, muốn trách thì trách tên khỉ ốm này, là do cậu ta đưa nữ sinh viên đó đến cho tôi!"

Lưu Tiến dùng bàn tay còn năm ngón nguyên vẹn của mình chỉ về phía người đàn ông gầy gò bên cạnh.

Sau khi bị Lục Vân ném từ lầu hai xuống đến giờ gã vẫn còn nằm trên mặt đất, không phải bởi vì thương thế quá nặng, mà là vì đứng lên rồi cũng không có tác dụng gì, ngược lại chỉ dễ làm bia ngắm cho người ta, không bằng cứ nằm giả chết ở đây là được rồi.

Không thể không nói chiêu này của hắn ta rất hữu dụng.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lục Vân vẫn chưa chú ý tới gã.

Thế nhưng một cái chỉ tay này của Lưu Tiến trực tiếp làm cây đuốc dẫn lửa tới người khỉ ốm, cho nên gã đâu thèm việc gì nữa, sau khi bật dậy khỏi mặt đất liền chạy như điên đi.

Một màn vừa phát sinh, gã đã chứng kiến hết thảy, đến Lưu Tiến cũng bị tra tấn thảm như vậy, gã có thể tốt hơn sao?

Có thể trốn thì cứ trốn!

Kết quả chứng minh là gã quá mức ngây thơ rồi, bốn phía đều là thành viên của Hắc Báo Đường, gã có thể chạy trốn tới chỗ nào được, còn chưa lao ra khỏi cửa câu lạc bộ, đã bị bắt trở về chặt hết tay chân, lúc này thật sự không bò dậy nổi.

Lục Vân mặt không biểu tình nói: "Chôn sống hết cả hai!"

Nghe được câu này, Lưu Tiến lần nữa hôn mê bất tỉnh, lần trước là đau nhức đến mức ngất đi, lần này là bị dọa đến ngất đi.

Đến bây giờ hắn ta mới biết được, tại sao Lục Vân lại để hắn ta đoán nguyên nhân, căn bản không phải là cho cơ hội, mà là mượn chuyện này để tra tấn hắn ta việc đó.

Hắn thật sự là ma quỷ mà...!