Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 197: Chị cả muốn tu luyện



Đoán được.

Lục Vân cũng biết Diệp Khuynh Thành sẽ đoán được.

Lúc này Diệp Khuynh Thành lại nói: "Nhưng mà chị chỉ đoán được một nửa, nửa còn lại là biết được từ chỗ Liễu Yên Nhi..."

Cô dừng một chút, trong con ngươi xinh đẹp bỗng nhiên hiện ra vài phần trêu tức, nhìn chằm chằm vào Lục Vân nói: "Đừng cho là chị không biết, vào buổi tối em đi đại học Giang Nam giảng bài, đã ở cùng một chỗ với Liễu Yên Nhi."

Lục Vân đổ mồ hôi.

Nói như vậy, hẳn là chị Khuynh Thành đã biết chuyện hắn là võ giả.

Sự thật cũng chính là thế.

Trải qua một trận nghiêm hình bức cung của Diệp Khuynh Thành, Liễu Yên Nhi đã khai ra hết những gì cô biết, kể cả chuyện Lục Vân là võ giả.

Lúc vừa biết được tin này, Diệp Khuynh Thành cũng chấn kinh một phen.

Cô đã sớm có suy đoán, Lục Vân có thể là một võ giả, nhưng tuyệt đối thật không ngờ, còn kém một xíu nữa mới chạm tới sự thật, Tiểu Lục Vân rõ ràng chính là một võ giả...!

Thật khó tin.

Lục Vân nói: "Chị Khuynh Thành, còn nhớ chuyện em đã nói với chị ngày đầu tiên chúng ta gặp không, hiện tại chị đã biết em không có lừa chị rồi chứ!"

Lúc trước, ngày đầu tiên Lục Vân và Diệp Khuynh Thành quen biết nhau, hắn đã nói với Diệp Khuynh Thành, mình đã tu luyện vài năm với một lão đạo sĩ ở chân núi, kết quả Diệp Khuynh Thành không tin, còn tưởng hắn đang kể chuyện tiên hiệp.

"Còn không phải tại em, một hồi nói mình đã ở chân núi mười lăm năm, một hồi còn nói mình là Vân Thiên Thần Quân, rốt cuộc em muốn để cho chị tin tưởng câu nào!" Diệp Khuynh Thành u oán nói.

Lục Vân năm tuổi đã rời đi, cho tới hiện tại chỉ mới đầu hai mươi, nếu quả thật dựa theo lời hắn nói, ở chân núi mười lăm năm, thì thời gian đâu chạy đến chiến trường biên cảnh, dành được danh xưng Vân Thiên Thần Quân?

Thời gian này tính sao cũng không hợp lý.

Đương nhiên Diệp Khuynh Thành không tin.

Chủ yếu là bởi vì, lúc trước Lục Vân cảm thấy không cần nói đến chuyện năm năm ở chiến trường biên cảnh, cho nên đã lượt bớt năm năm này đi, không ngờ tới giờ lại làm Diệp Khuynh Thành nghi ngờ.

Nhìn ánh mắt u oán của Diệp Khuynh Thành, Lục Vân cười khổ một tiếng nói: "Nói như vậy là phải trách em sao?"

"Đương nhiên phải trách em, Tiểu Lục vân, em phải nhớ kỹ một chân lý, phụ nữ xinh đẹp vĩnh viễn không nhận sai." Diệp Khuynh Thành giương cái cằm trắng nõn lên.

"Không nhận sai không có nghĩa là không sai..."

Thấy ngón tay của Diệp Khuynh Thành hướng về phía lỗ tai của mình, Lục Vân vội vàng dừng lại, đổi giọng nói: "Cái kia chị Khuynh Thành, nếu như hiện tại em nói cho chị biết, em thật sự là Vân Thiên Thần Quân, chị có tin không?"



Ánh mắt Diệp Khuynh Thành dừng trên người Lục Vân, lát sau bỗng nhiên trừng mắt, sâu xa nói: "Em cảm thấy tôi tin không?"

"Em tin em tin!"

Diệp Vô Địch đứng bên cạnh tích cực tranh đáp lời.

Mặt Lục Vân tối sầm, tát một cái dô ót của cậu ta: "Em tin thì làm quái gì, em là đồ dây leo không có lập trường."

......

Cuối cùng.

Bữa cơm trưa ăn ở nhà Âu Dương Túc cũng rất thoải mái.

Thái độ của Âu Dương Túc đối Lục Vân cũng biến đổi 180°, hoàn toàn xem hắn như đại gia mà cung phụng, chủ động bưng trà rót nước, thêm cơm thêm rau.

Sau khi ăn xong càng nhiệt tình mang theo mấy người Lục Vân đi dạo mấy vòng trong sân vườn nhà mình.

Buổi chiều.

Trở lại Diệp gia.

Diệp Khuynh Thành một mình đi Lục Vân nói: "Tiểu Lục vân, em đã dạy Liễu Yên Nhi tu luyện được rồi không bằng cũng dạy cho chị đi!"

Lục Vân kinh ngạc nhìn cô một cái nói: "Giờ chị Khuynh Thành cũng hứng thú với chuyện tu luyện?"

"Nghe Liễu Yên Nhi nói rất hay, chị cũng muốn thử xem."

Cô mới không nói tâm tư của mình cho Lục Vân biết đâu, tựa như lúc trước Liễu Yên Nhi đã hôn vào má Lục Vân, cô cũng vô cùng muốn bá đạo hôn vào bên má còn lại của hắn.

Em trai là của chung, phải công bằng.

Lục Vân nói: "Vậy thì chắc chị Yên Nhi cũng đã nói với chị, công pháp tu luyện có tồn tại một vài vấn đề đúng không?"

"Ừ!"

Diệp Khuynh Thành nhẹ gật đầu, nó: "Chị không ngại, chị chỉ hơi hiếu kỳ, muốn tự mình trải nghiệm xem người tu luyện khống chế chân khí sẽ có cảm giác gì, thế nào, em không muốn dạy sao?"

"Đương nhiên làm em cam tâm tình nguyện, nhưng mà đây là Diệp gia, có chút phiền phức, chúng ta đến nhà trọ Liễu Giang đi."

Vì vậy hai người cùng nói với vợ chồng Diệp Hướng Vinh một tiếng rồi rời khỏi Diệp gia, Diệp Vô Địch ba phải cũng muốn đi theo đi, kết quả bị Khương Lam bắt đem về phòng dạy dỗ.



Đúng là không có mắt nhìn!

......

Nhà trọ Liễu Giang.

Diệp Khuynh Thành chuẩn bị đầy đủ, tâm tình vô cùng chờ mong.

Lục Vân thì là dùng kim châm cứu đâm vào các huyệt vị đặc biệt trên người cô, rót chân khí vào, đả thông kinh mạch, trình tự cũng như lần dạy cho Liễu Yên Nhi tu luyện.

Kế tiếp phải xem thiên phú của Diệp Khuynh Thành.

Dù sao trước mắt chắc là Thẩm Tĩnh Nghi vẫn chưa cô đọng ra chân khí, từ kim đan của mình mà Lục Vân, cảm nhận được giả đan trên người Liễu Yên Nhi.

Nên cũng không biết Diệp Khuynh Thành cần bao lâu mới có thể cô đọng ra chân khí.

Sau khi dặn dò đầy đủ, Lục Vân để Diệp Khuynh Thành lại một người trong phòng, còn hắn đi vào phòng khách ngồi xuống, bàn tay vuốt ve ghế sô pha, bỗng nhiên hồi tưởng lại tình cảnh Liễu Yên Nhi bò qua bò lại buổi tối mấy hôm trước.

Ký ức vẫn còn mới mẻ…

Lục Vân đột nhiên nghĩ nảy ra một ý tưởng xấu xa, nếu như lúc này gọi Liễu Yên Nhi đến, không biết sẽ xảy ra cảnh tượng gì.

Khà khà......

Nói làm liền làm.

Lục Vân lúc này lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn: "Chị Yên Nhi, đêm nay đến nhà trọ Liễu Giang tiếp tục tu luyện, mau đến đó!"

Chỉ lát sau.

Liễu Yên Nhi hồi âm: "Chuyện lần trước bị chị cả phát hiện, còn phạt chị đóng cửa suy nghĩ đó, không đi!"

"Đừng sợ, dù sao hai ngày này chị Khuynh Thành không ở nhà, chị vụng trộm chạy tới chị ấy cũng không biết mà...!"

"Em nói vậy làm chị nhớ tới, sáng hôm qua chị cả đã bắt em đi đến tỉnh thành, đến bây giờ còn chưa trở về, hai người ở bên kia làm gì đó, đến chi nhánh công ty thị sát? Hay là vụng trộm gạt bọn chị đi tu hành gì đó?"

"Đừng nói nữa, chị ấy gặp lại em trai ruột của mình, em thất sủng rồi."

"Ha ha ha, đáng đời!"

"Đừng có hả hê, rốt cục đêm nay có làm hay không?"

"Làm, ngoan ngoãn lên giường chờ lão nương tới đi!"