Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 200: Đi Kim Lăng



Trong khoảng thời gian sau đó, Lục Vân sống rất thoải mái, thoải mái đến mức ngày nào Diệp Khuynh Thành cũng phải véo tai trách mắng.

Bởi vì có tên bất lương nào đó mỗi khi có cơ hội sẽ chạy đến bên cạnh Diệp Khuynh Thành nháy mắt nói: “Này, chị gái xinh đẹp của em ơi, sao hôm nay chị lạnh lùng thế? Chị có muốn em hỗ trợ tu luyện không?”

Mỗi khi nghe câu này, Diệp Khuynh Thành sẽ nhớ lại đêm đó, thời điểm hình tượng lạnh lùng của cô sụp đổ. Vì thế, cô chỉ có thể che đậy sự xấu hổ và tức giận bằng cách đánh Lục Vân.

Tai của Lục Vân cũng bị véo quen rồi nên hắn gần như chẳng cảm thấy đau nữa.

Hiện giờ, trêu chọc chị gái là thú vui hàng ngày.

Làm không biết chán.

Về phần Đại học Giang Nam, Lục Vân vẫn dạy hai tiết một tuần như thường lệ và hắn rất nổi tiếng trong giới sinh viên.

Điều đáng nói là Thẩm Tĩnh Nghi vẫn chưa ngưng tụ được chân khí.

Thành thật mà nói khi bàn về tu luyện, thiên phú thật sự rất quan trọng. Vì vậy, có lẽ con đường tu luyện này hoàn toàn không phù hợp với Thẩm Tĩnh Nghi.

Thế nhưng Thẩm Tĩnh Nghi không cam tâm.

Lục Vân không muốn nói nhiều vì sợ nói nhiều sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nhà người ta nên chỉ có thể đành đợi tới lúc cô ta tự từ bỏ.

Chớp mắt, ngày tỉ thí võ thuật giữa Khương gia và Hầu gia đã tới.

Khương Lam tìm Lục Vân nói chuyện: “Lục Vân, cháu hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi tới Kim Lăng.”

Lục Vân cười nói: “Không cần vội, lần này cháu sẽ đi một mình. Cháu đã nói với Tề Thương Lan rằng khi nào đến Kim Lăng, cháu sẽ đến Tề gia trước.”

Sau khi điều trị một khoảng thời gian, phần lớn vết thương ở chân của Tề Thương Lan đã khỏi hẳn. Ông ta không cần phải châm cứu thường xuyên nữa. Từ nay về sau, chỉ cần đến chỗ Lâm Thanh Đàn châm cứu mỗi tháng một lần là được.

Vì thế, Tề gia đã quay trở lại Kim Lăng trước.

Nghe hắn nói vậy, Khương Lam nói: “Cháu đi một mình?”



Khương gia đang gặp khó khăn, bà là thành viên của Khương gia nhưng lại nhờ một người chưa từng tiếp xúc với Khương gia bao giờ cũng không được hợp lý lắm.

Điều mà Khương Lam không biết là ở trong mắt Lục Vân, chuyện mà bà cho là chuyện lớn thì chỉ đơn giản như lòng bàn tay nên cũng không cần phải khoa trương như vậy. Cũng giống như khi hắn đối phó với Xà Hạt lão nhân, hắn cũng không mất quá nhiều thời gian đi từ Giang Nam tới Giang Hoài bằng xe đạp.

Thật tuyệt khi có một phương tiện di chuyển như vậy.

Lục Vân nói: “Bác gái, không phải bác cũng từng nói rằng bác và ba mình đã cãi nhau suốt nhiều năm, hai bên đều oán trách lẫn nhau sao? Lần này để cháu đến Kim Lăng giải quyết chuyện này, ba của bác nhất định sẽ chủ động cúi đầu đến xin lỗi bác.”

Nghe vậy, Khương Lam vô cùng cảm động: “Lục Vân, nếu như cháu thật sự trở thành con rể của bác thì tốt rồi!”

Hai ngày trước buổi tỷ thí, một bóng dáng đáng sợ đi thẳng từ Giang Nam đến Kim Lăng.

Lục Vân nhìn xuống sông nước núi non bên dưới, khóe miệng nở nụ cười: “Máy bay, tàu cao tốc gì đó làm gì được thưởng thức cảnh đẹp của đất nước như vậy chứ?”

Một đường thẳng tiến tới Kim Lăng như vũ bão.

Theo như địa chỉ Tề Thương Lan cung cấp, khi hắn đến Tề gia, hắn trông thấy một vài bóng người đang cung kính chờ đợi từ xa.

Tề Thương Lan cũng ở trong số đó, ông ta chống gậy, đích thân đón hắn ở cửa.

Thấy Lục Vân đạp xe tới, mọi người đều hơi kinh ngạc nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn xuống máy bay rồi tình cờ tìm được một chiếc xe đạp, sau đó đạp xe tới.

Chẳng trách Lục Vân nói rằng không cần đón hắn ở sân bay.

Tề Thương Lan cùng với những người khác không thể tưởng tượng nổi rằng Lục Vân đạp xe từ Giang Nam tới đây còn nhanh hơn cả máy bay.

“Lục thần y, ngài đã đi một quãng đường dài rồi. Ngài mau vào nhà đi, chúng tôi đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho ngài.”

Lục Vân gật đầu: “Hai ngày tới tôi sẽ để xe ở chỗ của ông. Còn đứa cháu trai kiêu ngạo của ông, hãy để cậu ta ra ngoài lau sạch xe cho tôi đi.”

“Được được được, Tề Minh, còn không mau qua đây lau rửa xe đạp cho Lục thần y đi.

Đừng để ông nhìn thấy trên xe còn dính một tí bùn đất nào!” Tề Thương Lan vừa đi vào trong nhà vừa gào to.



Tề Minh chạy ra ngoài cửa với vẻ buồn bực. Khi vừa nhìn thấy Lục Vân, anh ta không khỏi rụt cổ lại vì sợ hãi.

Sau khi ăn tối tại Tề gia, Lục Vân theo Tề Thương Lan tới Khương gia.

Tề Thương Lan và Khương Chinh Hồng từng là đối tác kinh doanh nên mối quan hệ giữa họ khá tốt nhưng trong khoảng thời gian này, vì sự việc xảy ra với Hầu gia nên hai bên không còn liên lạc thường xuyên với nhau như trước.

Suy cho cùng cũng liên quan tới sự hưng thịnh của gia tộc nên trong giai đoạn nhạy cảm này, hầu hết các thế gia ở Kim Lăng đều lựa chọn ngồi chờ xem. Nếu như họ quá thân thiết với Khương gia, bị Khương gia liên lụy thì cũng chẳng phải việc tốt lành gì.

Tề Thương Lan cũng thận trọng.

Tuy nhiên hiện tại ông ta cũng không quá lo lắng bởi vì Lục Vân đã xuất hiện và lần này, cơ hội chiến thắng của Khương gia rất cao.

“Lão Tề, bây giờ người ngoài nhìn vào Khương gia chúng tôi như thể gặp ma, tránh còn không kịp. Sao lúc này ông lại tới tìm tôi, ông không sợ chúng tôi bị thua làm liên lụy tới ông sao?”

Khương Chính Hồng và Tề Thương Lan cùng thế hệ, tuổi tác giữa hai người cũng không chênh lệch nhiều. Lúc này, Khương Chính Hồng nở nụ cười gượng gạo.

Tề Thương Lan nói: “Nếu như là vậy thì chỉ có trách vận may của chúng ta nhưng ông cũng đừng quá nản lòng. Hôm nay tôi mang một người theo tới đây gặp ông, ông nhất định sẽ rất vui mừng.”

“Là người ở bên cạnh ông sao?”

Ánh mắt của Khương Chính Hồng chuyển sang Lục Vân.

Bên cạnh Tề Thương Lan có hai người, một người là võ sư A Minh. Người này không chỉ là vệ sĩ của Tề Thương Lan mà còn đẩy xe lăn cho ông ta. Dù sao vết thương ở chân của Tề Thương Lan vẫn chưa lành, tuy dùng nạng đi lại có lợi cho việc phục hồi nhưng cũng không thể sử dụng quá mức, vẫn cần phải có xe lăn.

Người còn lại là Lục Vân.

Vừa rồi Khương Chính Hồng cảm thấy kì lạ đó là vì sao hôm nay Tề Thương Lan lại đưa một người xa lạ đến. Hóa ra là ông ta muốn mang người đến giới thiệu và nói đó là một niềm vui.

Tương lai của Khương gia đang gặp nguy, còn có điều gì đáng mừng nữa đây?

Trong lòng Khương Chính Hồng không quá kỳ vọng.

Ông ấy không cho rằng một chàng trai trẻ có thể đem lại kỳ tích nào cho Khương gia.