Trong quá trình đó, Khương Chính Hồng lộ ra vẻ mặt rất bất mãn.
Khương Thiên Viễn cảm thấy rất tò mò, không rõ Lục Vân chạy tới đây vẽ tranh là có ý gì. Nhưng nếu Lục Vân nói chờ hoàn thành xong lại xem thì họ sẽ không tự hạ thấp thân phận đi rình coi.
Đại khái chỉ sau mười lăm phút, Lục Vân đã vẽ xong.
Hắn buông bút trong tay xuống và nói: “Được rồi, hiện tại mọi người có thể tới thưởng thức tác phẩm lớn của tôi, nhưng ông lão chết tiệt kia, tôi khuyên ông không cần nhìn, bằng không đôi mắt thật sự sẽ mù đấy."
Hắn vừa dứt lời đã càng khơi dậy bất mãn trong lòng Khương Chính Hồng, còn không phải là một bức họa sao, có thể chọc mù đôi mắt tôi à? Cậu lừa quỷ hay gì!
Tôi càng muốn xem!
Vì thế ông ấy chủ động đi qua xem.
Quả nhiên, chẳng có gì xảy ra cả.
Chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên Thành kia có phác họa ra tới một con cú mèo, nét bút không nhiều lắm, nhưng cũng rất rõ ràng.
Khương Chính Hồng nói: “Đây là bút tích của Vân Lộc đại sư, không nghĩ tới Vân Lộc đại sư lại là thằng nhóc trẻ tuổi như vậy, thật sự có chút lợi hại, nhưng cũng đâu khoa trương như cậu nói chứ?"
Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư, nếu là Khương Chính Hồng biết bí mật này vào ngày thường thì nhất định sẽ rất kinh ngạc, nhưng hiện giờ Khương gia đang gặp nguy nan, ông đâu còn tâm tư quan tâm người ta là đại sư thiên tài hội hoạ gì chứ.
Khương Thiên Viễn cũng nhíu mày và nói: “Anh bạn trẻ, bức họa cậu vẽ có liên quan gì điều này khó khăn lần này Khương gia chúng tôi gặp được?"
Không phải thằng nhóc này chạy tới đây khoe thiên phú hội hoạ của mình đó chứ?
Nếu là như vậy thì chỉ có thể nói là quá vô duyên, quá không hiểu chuyện!
Lục Vân thần bí khó lường mà cười cười và nói: “Ông lão, trợn to đôi mắt chó hợp kim Titan của mình mà nhìn chằm chằm vào mắt con cú mèo kia, nhìn kỹ, dùng trái tim ông để cảm nhận đi."
Khương Thiên Viễn nghi ngờ di chuyển ánh mắt, dừng lại trên hai mắt cú mèo.
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Oanh!
Trong phút chốc, một khí thế vô cùng khủng bố bắn ra từ hai mắt cú mèo, cứ như mặt hồ vô cùng bình thản chợt nhảy ra hai con mãnh thú khổng lồ, làm dâng lên muôn vàn gợn sóng.
Khí thế này đâm vào hai mắt Khương Thiên Viễn, đánh thẳng vào trái tim ông, trong cơ thể như có một lớp hàng rào vẫn luôn kiên cố đột nhiên lạch cạch một cái mà tan nát theo.
Phanh!
Thân thể Khương Thiên Viễn đột nhiên lui về phía sau, va chạm vào góc bàn, nhưng trên mặt ông không lộ ra chút đau đớn nào, ngược lại còn mừng như điên, vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn.
"Anh bạn trẻ... Không đúng, tiền bối, cảm tạ tiền bối đã tặng tạo hóa cho tôi!" Khương Thiên Viễn nước mắt giàn giụa, mái tóc bạc buông xuống eo, khom thấp người 90 độ trước Lục Vân.
Khương Chính Hồng đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt mờ mịt, cũng muốn dựa theo cách Lục Vân nói mà nhìn chằm chằm hai mắt cú mèo, kết quả lại thấy Khương Thiên Viễn đột nhiên ngồi dậy, khép bức hoạ lại.
"Tu vi của con không đủ, nhìn vào sẽ chọc mù mắt chó của con."
Sao cả cha cũng nói như vậy, Khương Chính Hồng đầy mặt kinh ngạc.
Lúc này Lục Vân mở miệng nói: “Ông già, bức họa này tặng cho ông, tôi ra bên ngoài chờ tin tức tốt của ông trước."
"Vâng vâng, đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối." Khương Thiên Viễn khiêm tốn nói, quay đầu lại nghiêm khắc rống vào mặt Khương Chính Hồng: “Nhớ kỹ, chiêu đãi Lục Vân tiền bối cho tốt, nếu dám làm trễ nãi chút nào thì ba đánh nát đầu chó của con."
"…”
Đầu Khương Chính Hồng vang lên ong ong, trong lòng chấn động tột đỉnh, bởi vì ông ấy chưa từng nhìn thấy ba mình kích động, hưng phấn, mất khống chế như thế.
Rốt cuộc trong bức hoạ của Lục Vân có cất giấu cái gì?
Đi vào chính sảnh, Khương Chính Hồng tự mình pha trà đổ nước, cẩn thận hầu hạ Lục Vân, đồng thời tò mò hỏi: “Cái kia, Lục…Tiền bối, ngài có thể nói cho tôi biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Hiện tại ông ấy đâu dám có chút bất kính nào với Lục Vân, hơn nữa ngay cả ba ông ấy cũng gọi Lục Vân là tiền bối, sao ông còn dám gọi thẳng tên Lục Vân hay kêu là anh bạn trẻ nữa, chỉ có thể dùng từ tiền bối này.
Lục Vân bưng trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Cũng không phải bí mật gì, nói cho ông cũng không sao, tôi hỏi ông, ba ông đã bị kẹt ở Hoá Cảnh bao lâu?"
Khương Chính Hồng ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cụ thể bao lâu thì tôi cũng không nhớ rõ, dù sao đã mấy chục năm, ba tôi nói đã vài thập niên qua tu vi của mình vẫn luôn không có biến hóa gì."
"Vậy đúng rồi." Lục Vân cười cười, nói: “Tôi cho thêm một loại thế vào bức họa kia, một loại thế có thể trợ giúp tu vi của ông ấy đột phá."
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Khương Thiên Viễn, Lục Vân đã nhìn ra vấn đề trong thân thể ông, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi. Nhưng đôi khi một bước này sẽ kẹp chết người ta, giống như Khương Thiên Viễn đã tốn vài thập niên cũng chưa thể vượt qua.
Thật ra có thể dùng câu ‘Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ để miêu tả vấn đề này, lúc này cần có một người ngoài trợ giúp ông phá tan làn sương mù trước đó thì sẽ đạt tới hiệu quả vừa chỉ điểm mà hiểu ngay.
Loại thế mà Lục Vân ẩn giấu trong bức hoạ đã mang đến tác dụng này.
Tuy rằng Khương Chính Hồng nghe như lọt vào sương mù, nhưng ông ấy đã bắt được một từ ngữ mấu chốt, đột phá, lập tức trừng lớn đôi mắt và nói: “Ý của tiền bối là ba tôi có thể bước qua Hoá Cảnh, cái kia…."
"Suy nghĩ nhiều rồi." Lục Vân kịp thời bóp tắt ảo tưởng tốt đẹp của ông ấy và nói: “Chỉ trợ giúp ông ta đạt tới đỉnh Hoá Cảnh mà thôi, muốn tới được cấp bậc càng cao cũng không phải hai ba tiếng đồng hồ là thành công được."
"Ồ… " Khương Chính Hồng hít thật sâu một hơi, tâm tình kích động không thôi.
Tuy rằng ba chưa đạt tới cấp bậc càng cao, nhưng đỉnh cao Hoá Cảnh đã đủ chen vào top20 bảng Tông Sư, vậy chẳng phải có thể nhẹ nhàng chiến thắng người họ Hầu kia?
Hầu Dũng đứng thứ 38 trên bảng Tông Sư, mà trước đó Khương Thiên Viễn nằm sau top80.
Mấy người xếp cuối trong bảng danh sách có tu vi tương đương nhau, chỉ hơi chênh lệch một chút thôi, tất cả mọi người chen lấn cùng một chỗ, mà dù sao Khương Thiên Viễn cũng đã có tuổi rồi, không có khả năng chen lên đứng trước.
Nhưng nếu ông đạt tới đỉnh cao Hoá Cảnh thì khác, hoàn toàn có thể nhảy ra khỏi đống Hoá Cảnh chen chúc này, từ sau top80 trực tiếp đi vào top20, thậm chí là top10.