Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 221: Cái này gọi là thiên phú dị bẩm



Đương nhiên Sở Dao hiểu được ý của Lục Vân, lông mày nhăn lại một cái, nhưng vẫn vùng vẫy nói: "Em hiểu cái gì, sư phụ chị nói, cái này kêu thiên phú dị bẩm, nếu cứ như chị hai, nói không chừng vừa vào tới cửa mộ đã bị ngực làm kẹt lại rồi!"

"Nhỏ chính là nhỏ, không nên tìm lý do."

"Là Thiên phú dị bẩm!! "

"Là nhỏ."

Lục Vân nói xong còn duỗi ra một đầu ngón tay chọc chọc.

Hành động này là để chị năm nhận ra chỗ còn thiếu của mình, muốn cô dũng cảm thừa nhận sự thật.

Mặt mày Sở Dao nhất thời tối sầm, mặt cười lạnh nói: "Chị nói thiên phú dị bẩm chính là thiên phú dị bẩm, em còn dám nói nữa, chị… chị liền đánh chết em đó Tiểu Lục Vân!!"

Nói xong thân thể yêu kiều của cô nhoáng lên một cái, giống như một một con cọp cái, mạnh mẽ xông về phía Lục Vân.

Đồng thời trong tay còn xuất hiện một viên linh đang kỳ quái, đinh linh linh lay động, một vòng sát khí lập tức cắn về phía Lục Vân.

"Hôm nay chị sẽ cho em thưởng thức sự lợi hại của sưu hồn linh này, hừ!"

Sở Dao ngạo kiều hừ một tiếng, ra tay thật sự không lưu tình chút nào.

Hai mắt Lục Vân híp lại, trong ánh mắt toát ra vẻ đăm chiêu.

Hắn đã nhìn ra, chị năm thật sự không phải người tu luyện, mà là một người tu đạo.

Phải nên nói là người của Thiên Đạo Tông, chủ yếu đều là người tu đạo, kể cả lão đạo sĩ không trách nhiệm của Lục Vân cũng vậy.

Cho nên ở mười năm trên chân núi kia, cái mà sư phụ truyền thụ cho Lục Vân cũng chỉ có y thuật cùng linh pháp, cái thần công không tên để hắn biến thành người tu luyện kia, cũng chỉ là một quyển bí tịch lão đạo sĩ cho hắn, toàn bộ nhờ chính bản thân hắn tự mình tu luyện thành.

Mà sau khi Lục Vân học thuộc lòng hết quyển thần công không tên kia, lão sư phụ cũng đã đốt sạch quyển bí tịch đó.

Đồng thời.

Lục Vân cũng nhìn ra nguyên nhân chị năm thu thập tà linh khí, bằng cách sưu hồn linh, thứ có thể cắn nuốt sạch tà linh khí bên trong tà sát chi khí, chuyển hóa thành sức mạnh của mình.

Thú vị.



Lục Vân lộ ra vẻ mặt khôi hài, khi Sở Dao điều khiển Sư hồn linh để tấn công, hắn đột nhiên mở miệng và phun ra ba chữ lớn: "Phi ki tràng."

Này không chỉ là ba chữ đơn giản, mà khi hắn đọc nhấn rõ từng chữ, nó lập tức hóa thành ba đạo cổ ấn phù màu xanh, tức tốc bay ra quấn cùng một chỗ với tà sát chi khí kia.

Giống như Tinh Hỏa Liêu Nguyên.

Khoảnh khắc Tà sát chi khí chạm vào ấn phù, khói đen bốc lên tứ phía, theo sau là một chuỗi ngọn lửa chói lọi.

Sở Dao kêu lên, vội vàng ném sưu hồn linh nóng bỏng vào làn nước trong vắt, 'xèo' một tiếng, từ làn nước bay lên một cột khói trắng.

"Thổ Khí Thành Ấn?"

Mi mắt xinh đẹp của Sở Dao khẽ run lên, thầm nghĩ trình độ đạo pháp của Lục Vân sao mà mạnh như vậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt trêu tức của Lục Vân, cô nhớ lại ba chữ phi ki tràng* vừa rồi khiến thân thể mảnh khảnh của cô run lên. (sân bay, ý na9 là bả lép như sân bay)

"Nào, nào, thử lại đi, có bản lĩnh thì đánh chết chị đi!"

Sở Dao cũng không thích so tài đạo pháp với Lục Vân nữa, cứ thế mà nhào vào người Lục Vân, cô thật sự không tin, Lục Vân dám dùng đạo pháp làm tổn thương cô.

Quả nhiên như Sở Dao đoán, Lục Vân làm sao dám động thủ, cô là chị năm của hắn, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận, để cho Sở Dao đánh hắn một trận.

"Em có phục hay không?”

"Phục… phục… phục rồi, chị năm, chị có thiên phú dị bẩm, đứa em trai này không phải là đối thủ của chị."

"Hừ, như vậy thì được, sau này không được dùng lời lẽ như vậy chọc giận chị nữa!"

Sở Diêu tức giận, mò mẫm trong làn nước nhặt sưu hồn linh lên, một lúc sau mới bình tĩnh lại nói: "Sư huynh, chị nói cho em biết, hai ngày nữa sư phụ của chị sẽ đến Giang Thành, nếu như em có bất kỳ nghi vấn gì, em có thể tự mình hỏi bà ấy."

Tính khí này thực sự đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tự nhiên bây giờ lại gọi hắn là sư huynh.

Lục Vân cảm thấy bất lực.

Thân phận sư huynh này thật sự rất hèn mòn, về sau không nên khiêu khích phi ki tràng này.

Lục Vân hỏi: "Sư phụ của chị đến Giang Thành chỉ để gặp em sao?"

"Gần đúng, đến lúc đó em dám ở trước mặt sư phụ chị ăn nói lung tung, hừ hừ......"



"Em hiểu mà, chị năm, chị phải tôn trọng sư huynh này, không được làm hành động vô lễ." Lục vân vuốt vuốt má đã đỏ ửng của mình nói.

"Ha ha, sư huynh, huynh thật hiểu chuyện."

Sở Dao nở nụ cười ngọt ngào nhất thời khiến Lục Vân thất thần.

Nếu như bỏ yếu tố phi ki tràng sang một bên, chị năm quả thực là một tiểu mỹ nhân thanh tú, chỉ riêng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không chê vào đâu được đã đủ che đi những khuyết điểm khác.

Hơn nữa so với chị bảy Lạc Ly, tính tình của cô vẫn là khá tốt, ít nhất sau khi tức giận cô cũng chỉ véo má, không giống chị bảy, trực tiếp động miệng... Nghĩ đến đây, Lục Vân lại một lần nữa cảm thấy đau nhói ở đũng quần.

Khi hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một âm thanh xuyên qua không khí, sau đó bốn người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt họ.

Một người mặc áo choàng đen tức giận hét lên: "Chính là cô gái chết tiệt này đã đào mộ lão thủ lĩnh của chúng ta, còn trộm đi không ít tà linh khí, hôm nay nhất định phải đêm cô ta đóng đinh trước mộ lão thủ lĩnh, để tỏ lòng thành kính với linh hồn lão thủ lĩnh trên thiên đường."

Nghe vậy, Lục Vân không nói nên lời nhìn Sở Dao và nói: "Chị năm, không phải chị nói chị chỉ cướp những ngôi mộ vô chủ thôi sao? Chuyện này là sao?"

Sở Dao đỏ mặt, xấu hổ ngãi đầu nói: "Chị đào nhầm… Nhưng chị không có sai, bọn tà linh giáo như họ cũng không phải thứ tốt lành gì, bình thường như chuột trốn chui trốn nhủi, Vũ Minh không bao giờ tìm được bọn họ, lần này chị không cẩn thận đào nhầm mộ thủ lĩnh của họ, coi như là quả báo đi!"

Lục Vân khâm phục: "Chị năm, chị thật đúng là hiện thân của chính nghĩa mà."

"Ha…ha, sư huynh quá khen, nhưng mà không cần em phải tâng bốc nữa, chúng ta mau tìm cách chuồn đi."

" ... "

Chị nghe như thế nào thành em đang tâng bốc vậy? Chị có biết nói mát là gì không?

Lục Vân oán giận nói: "Em không phải có ý đó, chị năm, chị quá nhát gan, chưa đánh với đám lâu la này đã muốn chạy trốn rồi?"

"Em hiểu cái gì, chẳng lẽ sư bá không nói cho em biết, tông chỉ của Thiên Đạo Tông chúng ta vĩnh viễn không thay đổi, trốn thoát là trên hết sao? Ah, thiếu chút nữa quên, sư bá không nói cho em biết chúng ta có tông môn, em không biết chuyện này cũng bình thường."

"..."

Đường đường là Thiên Đạo Tông, lại nhát gan như chuột vậy sao?

Thật là một sự ô nhục của tên tuổi của tông môn!

Lục Vân đương nhiên là không đành lòng, hôm nay hắn nhất định sẽ cải chính tên tuổi của Thiên Đạo tông!