Hôm nay người bệnh không nhiều lắm, trên cơ bản đều là đến tìm Dư Hồng Văn kê thuốc, đến đây châm cứu chỉ có tầm hai ba người, đã được Lâm Thanh Đàn châm cứu xong, thế là hắn lại nhàn rỗi.
Lục Vân yên lặng chăm chú quan chị hai.
Đúng là nói về hình thể đúng chuẩn, không thể nào không nhắc đến chị hai của hắn.
Thân thể đẫy đà mà không mập mạp, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chỗ nên to thì to hết mức, mặc dù không cố ý tạo dáng những vẫn có thể nhìn ra một đường cong hình chữ S hoàn mỹ.
Trọng tâm nhắm vào vòng eo thon gọn mềm mại, cùng với cặp đồi trắng nón trước ngực.
Lục Vân nghĩ nghĩ, hình như cũng một khoảng thời gian rồi không có dạy chị hai đánh bida… Ách, không có cầm tay truyền thụ châm pháp cho chị hai mới đúng.
Vì vậy.
Thừa dịp này sẽ Hạnh Lâm Đường không có người bệnh cần châm cứu, Lục Vân gọi Lâm Thanh Đàn vào phòng châm cứu phòng, nhiệt tình nói: "Chị hai, mấy châm pháp lúc trước em dạy cho chị, có lẽ là chị đã thuộc làu hết rồi đúng không, đến đây, hôm nay em sẽ dạy cho chị một bộ châm pháp mới."
Nghe thấy lời này, đôi mắt Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên, đôi mắt óng ánh gợn nước dịu dàng nhẹ nhàng liếc Lục Vân một cái.
Làm sao cô có thể không biết ý tưởng trong đầu tiểu bại hoại này chứ.
Trước kia lúc Lục Vân dạy cô châm pháp, còn dư sức chiếm tiện nghi trên người cô, đã thế còn nói cầm tay dạy mới để lại ấn tượng sâu sắc hơn, có thể trực tiếp cảm nhận được độ mạnh yếu khi thi châm, còn có chiều sâu cùng với góc độ khi thi châm.
Cái cầm tay chỉ dạy này giống y như dạy con gái người ta đánh bida, từ phía sau lưng vòng qua vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, đưa tay lên phía trước nắm lấy đôi tay của cô gái, bắt đầu thi châm.
Mà dáng người Lâm Thanh Đàn tuyệt mỹ như vậy, mỗi lần chỉ cần khẽ cong người hạ eo là...
Tuy cô đã sớm nhìn thấu tiểu tâm tư của Lục Vân, nhưng Lâm Thanh Đàn cũng không có kháng cự gì, toàn bộ quá trình đều đỏ mặt mà phối hợp với cái Lục Vân dạy bảo.
Chẳng qua là vài lúc đang dạy học được một nửa thì Dư Hồng Văn chợt xông vào nói: "Lão sư, cái kia… Ách, các người làm gì cứ làm trước đi, tôi sẽ đợi chút nữa."
Vị y sư cấp quốc gia này rất thức thời lui khỏi phòng châm cứu.
Nghĩ thầm.
Người tuổi trẻ bây giờ thực biết chơi, xem ra tư tưởng của ông đã lạc hậu rồi, sau nhất định phải ngoan ngoãn đi theo lão sư học tập thêm mấy chiêu thức trêu chọc em gái.
"......"
Châm cứu trong phòng hai người đều là một hồi xấu hổ.
Lâm Thanh Đàn xấu hổ tránh khỏi cái ôm của Lục Vân, oán trách nói: "Đều tại tiểu bại hoại em đó, xem đi, lại làm lão Dư hiểu lầm rồi."
"Ha ha!"
Lục Vân gượng cười hai tiếng, đành phải đã đi ra phòng châm cứu.
Dư Hồng Văn thấy hắn đi ra, lập tức liền nháy mắt ra hiệu hỏi: "Lão sư, nhanh như vậy đã làm xong việc rồi à?"
Mặt Lục Vân lập tức tối sầm, nói ra: "Không có chuyện gì, tôi chỉ là dạy chị hai tôi thi châm mà thôi, ông già lẫm cẫm rồi mà suy nghĩ không trong sáng gì cả, ông phải tự mình kiểm nghiệm một chút đi"
"Dạ dạ dạ, lão sư dạy đúng."
"Vừa rồi ông tìm tôi có chuyện gì?"
"Là như vậy, ngày mai hội trưởng Hiệp hội Trung y muốn tới Hạnh Lâm Đường của chúng ta, nói là muốn gặp thần y Giang Thành, đương nhiên đó chính là lão sư ngài."
Dư Hồng Văn y sư cấp quốc gia, bản thân ông chính là nhân vật đại biểu cho Trung y tỉnh Giang Nam, đồng thời cũng là một thành viên của Hiệp hội Trung y Trung Quốc.
Hôm nay danh hào thần y Giang Thành đã truyền ra ngoài, có thể làm cho Dư Hồng Văn đều cam nguyện bái nhân vật này làm sư, Hiệp hội Trung y tự nhiên là muốn tới xem sao.
"Hiệp hội Trung y......"
Lục Vân nghĩ nghĩ, nói ra: "Ông cũng biết, từ trước đến nay tôi không thích mấy cảnh danh lợi này, như vậy đi, đợi ngày mai vị hội trưởng Hiệp hội Trung y kia đến, ông chỉ cần nói chị hai tôi là lão sư của ông là được."
Giang Thành thần y, chỉ cần một vị là đủ rồi.
Bằng tài năng y thuật hiện nay của Lâm Thanh Đàn, hoàn toàn có thể xứng với hai chữ thần y.
Cho nên đối với đề nghị của Lục Vân, Dư Hồng Văn hoàn toàn không có ý kiến.
Thế nhưng Lâm Thanh Đàn cũng không tình nguyện gì, cô nói: "Em nói nhăng nói cuội gì đấy, người ta tới để tìm em, sao em có thể để đưa chị ra thế, hơn nữa, chị cũng không thích gặp mấy người này."
Cô chỉ muốn yên lặng học tập châm pháp, Hiệp hội Trung y gì gì đó, căn bản là cô không quan tâm.
Lục Vân nói: "Chị hai, chị không thể nói như vậy, vị vị hội trưởng Hiệp hội Trung y kia chắc chắn cũng là một nhân vật hàng đầu trong giới Trung y, nếu như ông ta có thể chia sẻ một ít kinh nghiệm thì chị cũng có được chỗ tốt."
Chị hai có thiên phú về y học như vậy, có thể im hơi lặng tiếng mãi sao?
Lục Vân thấy không thể như vậy được.
Vừa hay mượn cơ hội lần này Hiệp hội Trung y đến đây đến thăm, có thể tuyên dương chị hai với mọi người, cho người dân Trung Quốc biết rõ, trên thế giới này có một thiên tài y học tên là Lâm Thanh Đàn.
Dư Hồng Văn cũng nói: "Lão sư nói có lý, người ngày mai tới gặp mặt, không chỉ là một mình hội trưởng Hiệp hội Trung y, mà còn có vài nhân vật hàng đầu trong giới Trung y, ví dụ như phái Bổ Thổ, Lỗ Phong Bình, phái Ôn Bệnh, Ngô Đồng Khả, phái Hỏa Thần, Trịnh Văn An, còn có đại sư châm cứu Thiệu Ngọc Thành, trao đổi với bọn họ nhất định sẽ lấy được chỗ tốt không nhỏ."
"Thiệu đại sư cũng tới à?"
Lâm Thanh Đàn vốn định từ chối, nhưng vừa nghe đến tên đại sư châm cứu Thiệu Ngọc Thành, lập tức nâng cao tinh thần.
Thiệu Ngọc Thành là đại sư châm cứu nổi tiếng lừng lẫy khắp Trung Quốc.
Vào lúc Lâm Thanh Đàn vừa mới tiến vào giới Trung y, đã từng nói về cái tên này, chẳng qua là vẫn chưa từng được gặp mặt.
Không ngờ ngày mai Thiệu Ngọc Thành cũng sẽ đi tới đây.
Dư Hồng Văn nhẹ gật đầu nói: "Bọn họ cũng giống tôi, đều là thành viên của Hiệp hội Trung y Trung Quốc, họ nghe nói tôi đã bái sư thì cảm thấy hứng thú vô cùng, muốn tới đây nhìn thử."
Lâm Thanh Đàn do dự một lát, nói ra: "Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ gặp bọn họ, nhưng mà, em trai này, mai em phải ở bên cạnh chị đó."
Lục Vân vừa cười vừa nói: "Chị hai thân yêu, đương nhiên em sẽ ở bên chị rồi."