Lâm Thanh Đàn bị những nhân vật hàng đầu trong giới Trung y ở Long quốc phớt lờ.
Vì thế khi Dư Hồng Văn giới thiệu với họ rằng cô là sư phụ của ông thì Nguyễn Ba và những người khác vô cùng sửng sốt.
Rất nhanh, Nguyễn Ba cau mày nói: “Lão Dư, hiện tại không phải là lúc đùa giỡn đâu.”
“Hội trưởng, tôi không hề nói đùa với ông. Cô Lâm thật sự là một thiên tài châm cứu hiếm có.” Dư Hồng Văn cười khổ nói.
Trong câu nói không hề đề cập đến chuyện Lâm Thanh Đàn là sư phụ của ông.
Tuy nhiên ý nghĩa cũng như nhau. Nếu như những người này nhìn thấy trình độ châm cứu của Lâm Thanh Đàn, chắc chắn bọn họ sẽ há hốc mồm.
Mọi người lại nhìn Lâm Thanh Đàn với vẻ nghi ngờ.
Lâm Thanh Đàn gật đầu nói: “Các vị tiền bối, tôi chỉ là may mắn tình cờ học được một vài bộ kỳ môn châm pháp. Vì thế, tôi có những ưu thế nhất định trong châm cứu.”
Lâm Thanh Đàn khá khiêm tốn.
Thế nhưng khi thấy cô nói vậy, Nguyễn Ba và những người khác càng cau mày chặt hơn.
Có bao nhiêu bộ kỳ môn châm pháp?
Có rất nhiều bộ kỳ môn châm pháp vẫn còn là bí mật chưa được lưu truyền. Trong một trung y thế gia, cùng lắm cũng chỉ có một hoặc hai bộ kỳ môn châm pháp. Có rất nhiều bộ kỳ môn châm pháp đã biến mất.
Thế nhưng cô gái trẻ này lại nói rằng mình đã học mấy bộ kỳ môn châm pháp. Điều này khó tránh khỏi nghi ngờ.
Biểu cảm của Nguyễn Ba đột nhiên trở nên có chút không vui.
Bọn họ từ Hiệp hội Trung y đến với hy vọng có thể mời được một vị cao nhân ẩn dật nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Nếu như có sự nhầm lẫn ở đây thì đúng là lãng phí thời gian và năng lượng..
Đặc biệt là Thiệu Ngọc Thành. Sắc mặt của ông ta là xấu nhất.
Trước đây, “thiên tài châm cứu” là dành riêng cho ông ta. Mặc dù sau này có nhiều yếu tố khác ảnh hưởng đến danh tiếng thiên tài này nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng ông ta là người cực kỳ tài năng trong lĩnh vực châm cứu.
Tuy nhiên vừa rồi Dư Hồng Văn nói cô gái trẻ họ Lâm này là một thiên tài châm cứu, thậm chí còn thêm hai từ “hiếm có”. Ý của câu này không phải là cô Lâm mạnh hơn Thiệu Ngọc Thành sao?
Đương nhiên là Thiệu Ngọc Thành không tin, ông ta trầm giọng hỏi: “Cô Lâm, có thể hỏi năm nay cô bao nhiêu tuổi được không?”
“25.” Lâm Thanh Đàn thành thật trả lời.
“25…Ha ha!”
Thiệu Ngọc Thành không nhiều lời mà chỉ cười lắc đầu nhưng tiếng cười “ha ha” đã biểu lộ thái độ của ông ta.
Mới 25 tuổi đã dám xưng thần y, đúng là hoang đường!
Lâm Thanh Đàn sững sờ trong giây lát. Cô cảm nhận được sự khinh thường từ vị đại sư châm cứu này.
Không thể không thừa nhận có chút thất vọng.
Có vẻ như thần tượng thời sinh viên của cô không dễ kết thân như tưởng tượng.
Cho dù là muốn đặt câu hỏi cho cô thì cũng nên để cô thể hiện trình độ châm cứu của bản thân trước. Đây chẳng khác nào là một sự xúc phạm tới danh dự của một bậc thầy châm cứu cả.
Lâm Thanh Đàn lại càng cảm thấy chán nản hơn.
Vốn dĩ cô rất mừng khi được giao lưu với những vị tiền bối này nhưng bây giờ cô chỉ muốn kết thúc cuộc trò chuyện này thật nhanh thôi.
Nhìn thấy cảnh này, Dư Hồng Văn thật sự muốn lao tới và tát Thiệu Ngọc Thành.
Tại sao một người mới 25 tuổi không thể trở thành thần y?
Sư phụ của ông còn chưa đầy 20 mà y thuật đã vô cùng cao siêu rồi. Nói như vậy, chẳng phải ông ta sẽ xấu hổ tới mức muốn nhảy lầu sao?
Mặc dù Dư Hồng Văn rất tức giận nhưng ông vẫn kiềm chế được.
Ông đang đợi phản ứng của Lục Vân.
Thật ra Lục Vân cũng chẳng có phản ứng gì mấy vì đây đều nằm trong dự liệu của hắn.
Ngay cả bản thân hắn cũng nhiều lần bị chất vấn và chế nhạo khi chữa bệnh cho mọi người, suy cho cùng thì hắn vẫn còn quá trẻ.
Một thần y trẻ tuổi như vậy, đừng nói những người này không tin, ngay cả Lục Vân nếu không tự mình trải qua những năm tháng kỳ quái này thì hắn cũng tưởng đây chỉ là một giấc mơ.
Nếu như chị hai muốn được những người này công nhận thì chị cần phải thể hiện kỳ môn châm pháp của bản thân.
Đúng lúc này, Nguyễn Ba nói: “Cô Lâm, không phải chúng tôi nhằm vào cô mà là ở độ tuổi của cô, thật sự rất khó thuyết phục chúng tôi rằng cô đã nắm vững mấy bộ kì môn châm pháp. Tại sao cô không thể hiện cho chúng tôi xem tay nghề của cô?”
Lục Vân cũng nghĩ như vậy.
Chị hai hãy vả mặt mấy lão già cổ hủ này đi.
Nhưng ai ngờ, Lâm Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Xin lỗi, y thuật của tôi là dùng để chữa bệnh cứu người chứ không phải để biểu diễn và lại càng không phải để nhận được sự chấp thuận của mấy người. Bởi vì đối với tôi, sự chấp thuận của mấy người không hề quan trọng.”
“……”
Câu trả lời này khiến cho Lục Vân ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, hắn cũng hiểu được suy nghĩ của Lâm Thanh Đàn.
Chắc hẳn thái độ vừa rồi của Thiệu Ngọc Thành khiến chị hai chán nản. Cô cũng cắt đứt suy nghĩ muốn giao lưu với mấy lão già cổ hủ này, huống chi là gia nhập Hiệp hội Trung y của Long quốc.
Dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu khi bị chính thần tượng thời sinh viên của mình đối xử lạnh lùng như vậy!
Trên thực tế khi đối mặt với tình huống này, thường có hai cách ứng phó.
Một là dùng thuật châm cứu tại chỗ tát mạnh vào mặt những người này. Những người có cá tính mạnh mẽ như Lục Vân thường không thể chịu đựng được kiểu người này nên hắn nhất định sẽ đứng ra, vả mặt bọn họ một phát thật mạnh.
Tuy nhiên Lâm Thanh Đàn lại là người hiền lành, không ham danh lợi và cũng không thích ganh đua. Sở dĩ hắn lấy danh hiệu “Thần y Giang Thành” là vì muốn cô trao đổi kinh nghiệm với những vị tiền bối này.
Nếu những vị tiền bối này có thái độ tốt hơn thì Lâm Thanh Đàn sẽ rất vui lòng thể hiện kỹ thuật châm cứu của mình nhưng Thiệu Ngọc Thành này lại trực tiếp cười “ha ha” phá hỏng tâm trạng của cô.
Trong trường hợp này, không cần nói nhiều.
Hơn nữa, Lâm Thanh Đàn cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ không cần thiết nào với Hiệp hội Trung y của Long quốc nên cô chỉ mong họ rời đi sớm.
Lúc này, Thiệu Ngọc Thành lại nói: “Hội trưởng, tôi cảm thấy lần này chúng ta tới Giang Thành hoàn toàn là lãng phí thời gian. Tôi nghĩ chúng ta nên trở về sớm thì tốt hơn, vẫn còn có mấy bệnh nhân đang chờ tôi đi châm cứu.”
“Đồ ngu dốt, không nói không ai bảo ông câm đâu!”
Cuối cùng Dư Hồng Văn không thể chịu đựng được nữa, ông chửi thẳng.