“Xui xẻo, xui xẻo chết đi được! Bọn họ đã phá hỏng phong thủy của Hạnh Lâm đường chúng ta rồi!”
Dư Hồng Văn thật sự không nể mặt chút nào. Ông cầm chổi quét dưới chân Nguyễn Ba và những người khác, vừa lẩm bẩm vừa quét như thể đang đuổi ruồi.
Sắc mặt của Nguyễn Ba lập tức tối sầm lại.
Lão già này đúng là thù dai, nếu như lần này đắc tội ông ta thì đúng là kinh khủng.
Nguyễn Ba tránh cây chổi của Dư Hồng Văn, đi đến trước mặt Lâm Thanh Đàn và nói: “Cô Lâm, tôi thật sự xin lỗi vì sự thất lễ trước đó của chúng tôi. Không biết vị tiên sinh này tên là gì?”
Ông ta nhìn Lục Vân với vẻ bối rối.
Ông ta nhận ra mình thậm chí còn không biết tên của người ta là gì.
Tuy nhiên, Lục Vân không thèm nhìn ông ta mà quay sang nói với Lâm Thanh Đàn: “Chị hai, chuyện này giao cho chị nhé.”
Nói xong, hắn rời khỏi Hạnh Lâm Đường.
Trong toàn bộ quá trình, hắn coi Nguyễn Ba như không khí.
Nguyễn Ba lập tức càng thêm xấu hổ nhưng ông ta căn bản không dám nổi giận bởi vì bọn họ là người đắc tội trước nên ông ta chỉ có thể xin lỗi.
Thiệu Ngọc Thành đến bên cạnh Lâm Thanh Đàn, cúi đầu xuống và nói: “Cô Lâm, là do tôi thiếu hiểu biết. Xin cô hãy tha thứ cho hành vi ngu ngốc của tôi.”
Lâm Thanh Đàn cau mày nói: “Mấy người đi đi!”
Dù sao cô cũng là người lương thiện nên khi thấy đối phương xin lỗi như vậy, cô cũng không nói lời độc ác gì mà chỉ mặc kệ bọn họ rời đi.
Nguyễn Ba cùng những người khác cảm thấy vô cùng cay đắng.
Bọn họ đã dày công đi tìm những bậc thầy trong y học nhưng tìm mãi chẳng thấy.
Cuối cùng đến lúc tìm được, lại còn đắc tội với hai người bọn họ. Loại cảm giác này làm sao có thể chỉ gói gọn trong hai chữ hối hận được.
Thấy Lâm Thanh Đàn không muốn nói chuyện với mình, Nguyễn Ba không còn cách nào khác ngoài nói chuyện với Dư Hồng Văn với vẻ ngại ngùng: “Lão Dư, vì tình bạn nhiều năm giữa chúng ta, ông giúp chúng tôi nói những lời tốt đẹp trước mặt cô Lâm nhé.”
“Gì cơ? Ông nói gì cơ?”
“Tôi nói vì tình bạn nhiều năm giữa chúng ta…”
“Hừ, đừng có mơ, tôi không có giao tình gì với ông cả, cũng không còn là thành viên của Hiệp hội Trung y nữa. Các người mau đi đi, đừng cản trở chúng tôi làm việc.”
Dư Hồng Văn còn không thèm ngẩng đầu lên, liên tục dùng chổi quét dưới chân của Nguyễn Ba.
Khóe miệng của Nguyễn Ba giật giật nói: “Lão Dư, sao ông có thể nói như vậy được? Vị trí Hội phó Hiệp hội Trung y luôn dành cho ông, chỉ chờ ông đồng ý quay lại thôi.”
“Xin lỗi, tôi không xứng. Làm sao tôi có thể gia nhập một nơi tuyệt vời như Hiệp hội Trung y chứ!” Dư Hồng Văn mỉa mai.
“Lão Dư…”
“Cút! Ông muốn tôi trở mặt sao?”
Thấy ông như vậy, Nguyễn Ba nở nụ cười bất đắc dĩ. Tạm thời mang Thiệu Ngọc Thành và đám người rời đi để không bị những người ở đây nghi ngờ.
Bọn họ chỉ có thể đợi cơn giận của Dư Hồng Văn và những người khác tiêu tan rồi quay lại vào lần sau.
Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Đàn đang châm cứu cho bệnh nhân thì đột nhiên nghe thấy tiếng Dư Hồng Văn hét lớn từ bên ngoài. Cô cứ tưởng ông cụ bị làm sao nên vội chạy ra khỏi phòng châm cứu, vừa ra thì thấy một người đàn ông thấp bé.
Đó là người Nhật Bản tình nguyện làm người châm cứu ngày hôm qua.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của cậu ta đã khôi phục hoàn toàn.
Lâm Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Anh tới đây làm gì?”
Khoảnh khắc người Nhật Bản nhìn thấy Lâm Thanh Đàn, đôi mắt cậu ta tỏa ra ánh lửa rực rỡ. Cậu ta cười nói: “Cô Lâm, tôi đến đây muốn bái cô làm sư phụ.”
Cậu ta nói tiếng Long quốc còn trôi chảy hơn cả sư phụ Park Kwok Chang của cậu ta.
Lâm Thanh Đàn cau mày: “Muốn bái tôi làm sư phụ? Anh không bị sốt đấy chứ?”
“Không không, tôi không hề bị sốt. Là bởi vì hôm qua tôi ngưỡng mộ khả năng châm cứu của cô Lâm nên tôi muốn bái cô làm sư phụ.” Người Nhật Bản nói.
Lâm Thanh Đàn lộ vẻ mặt ngỡ ngàng: “Sư phụ của anh đồng ý hả?”
“Ha ha, khả năng châm cứu của lão già kia kém cỏi, căn bản không có tư cách làm sư phụ của tôi. Chỉ có cô Lâm, là người tôi ngưỡng mộ nhất mới có thể trở thành sư phụ của tôi.”
“Tôi không phải là sư phụ của anh.”
Lâm Thanh Đàn từ chối ngay tức khắc: “Theo như Long quốc, hành vi của anh là phản bội cho nên tôi không thể nhận anh làm đệ tử được. Anh nên quay lại và học tập theo Park Kwok Chang cho tốt đi!”
“Cô Lâm, cô đừng tuyệt tình như thế, tôi thành tâm thật mà.”
Người Nhật Bản vẫn không chịu từ bỏ.
Dư Hồng Văn không chịu nổi quát lớn: “Này, thằng nhãi Nhật Bản kia, cậu không hiểu tiếng người à? Đã bảo cút ngay đi cơ mà, cậu muốn ăn chổi của tôi à?”
Ông lại cầm chổi lên.
Người Nhật Bản nhìn Dư Hồng Văn với vẻ giận dữ, sau đó lại quay đầu nói tiếp: “Cô Lâm, cô hãy suy nghĩ kĩ đi, tôi sẽ đợi câu trả lời của cô.”
Nói xong, cậu ta rời khỏi Hạnh Lâm đường.
Tuy nhiên cậu ta không đi quá xa. Thay vào đó, cậu ta ngồi xuống một chiếc ghế đá bên ngoài Hạnh Lâm Đường như thể cậu ta sẽ không rời đi cho đến khi Lâm Thanh Đàn đồng ý.
Dư Hồng Văn tức giận nói: “Tôi thấy thằng nhãi Nhật Bản đó muốn ăn đánh!”
“Thôi bỏ đi, ông Dư. Anh ta muốn ngồi đâu thì ngồi, chúng ta mặc kệ anh ta.”
Lâm Thanh Đàn lắc đầu, cô không hề để vấn đề này trong lòng. Cô cho rằng cứ mặc kệ cậu ta thì cậu ta sẽ tự rời đi.
Tuy nhiên điều mà Lâm Thanh Đàn không ngờ đó là người đàn ông đó đợi gần như cả ngày mà không có ý định rời đi.
Cho đến khi Lâm Thanh Đàn chuẩn bị tan làm, cậu ta vẫn còn ở bên ngoài.
Thật là kiên nhẫn.
Dư Hồng Văn nói: “Cô Lâm, tôi nghĩ thằng nhãi Nhật Bản này chắc chắn có ý đồ khác. Cô về nhà một mình không an toàn, hay là để tôi đưa cô về nhé hoặc là gọi thầy Lục tới cô?”
Ông và Lâm Thanh Đàn không cùng đường về nhà. Ông lo rằng sau khi tan làm, tên Nhật Bản kia sẽ giở trò với Lâm Thanh Đàn.
Lâm Thanh Đàn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để tôi gọi cho em trai!”
Vì vậy, sau đó Lâm Thanh Đàn đã gọi cho Lục Vân và kể mọi chuyện cho hắn nghe. Sau khi nghe xong, Lục Vân cười nói: “Tên đó muốn bái sư? Thật thú vị, để em xem anh ta có thật sự muốn bái sư hay là có âm mưu gì khác?”