Nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như Lục Vân lại đứng thẳng người như một đứa trẻ làm sai điều gì, thậm chí trên mặt hắn còn lộ rõ vẻ lo lắng và áy náy, Tiêu Thấm không còn tức giận nữa.
Hơn nữa, cô cũng chỉ muốn trêu tiểu Lục Vân mà thôi.
Thật ra cô không hề tức giận chút nào.
Bởi vì mấy chị gái cũng từng hỏi qua về vấn đề này.
Môi trường trong làng giải trí chính là như vậy, ở một mình cực kỳ khó khăn. Đối với một cô gái như Tiêu Thấm, muốn đạt được địa vị nhất định ở một nơi hỗn tạp như vậy thì những nhân tố đằng sau khó có thể không khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.
Tiêu Thấm cười khúc khích nói: “Em xem, em lo lắng quá rồi. Chị chỉ nói đùa với em thôi, em tưởng thật hả? Chị không hề tức giận đâu.”
Nụ cười rạng rỡ này đã chạm thẳng vào trái tim của Lục Vân.
Hắn thực sự sợ rằng những lời hắn vừa nói sẽ làm chị sáu tổn thương.
Lục Vân thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chị sáu, đương nhiên là em tin chị. Sau này, em sẽ không hỏi những vấn đề ngu xuẩn như vậy nữa.”
Trông thấy hắn như vậy, trong lòng Tiêu Thấm cảm thấy ấm áp, cô nói: “Thật ra tiểu Lục Vân hoài nghi cũng là chuyện bình thường. Em không nghi ngờ cũng có nghĩa là em không quan tâm đến chị!”
“Chị sáu, em…”
Lục Vân đang định nói gì đó, Tiêu Thấm xua tay cắt ngang: “Thế lực sau lưng chị là Long gia ở thủ đô, đồng thời cũng là công ty giải trí mà chị đang làm việc, ông chủ đứng sau công ty giải trí Thiên Thịnh.”
Tiêu Thấm từ từ giải thích.
Điều này đúng là có chút kỳ lạ.
Khi Tiêu Thấm mới bước vào giới giải trí, cô không liên quan tới Long gia.
Cô bước vào giới giải trí hoàn toàn là vì sở thích. Cô chưa từng nghĩ đến việc mình có nổi tiếng hay không nên đương nhiên là không có chuyện vì nổi tiếng mà sẵn sàng sử dụng quy tắc ngầm.
Cứ coi như đi đóng phim là một trải nghiệm đi, nếu như thất bại có thể trở về gánh vác tập đoàn Khuynh Thành cùng với chị cả.
Thế nhưng thực tế chứng minh rằng suy nghĩ của Tiêu Thấm quá đơn giản.
Đối với một cô gái xinh đẹp như cô, quan trọng là cô có khí chất đặc biệt khác với những cô gái thực dụng khác nên khó mà không thu hút sự chú ý.
Lần đầu tiên đến một đoàn phim nhỏ, cô đã bị đạo diễn chú ý đến.
Tên đạo diễn đó hứa rằng sẽ nâng đỡ và để cô làm nữ chính, ông ta cũng nói rằng cô nhất định sẽ trở nên nổi tiếng nhưng phải trả giá bằng một thứ gì đó.
Ý đồ của ông ta rất rõ ràng.
Nói thẳng ra là muốn Tiêu Thấm thực hiện quy tắc ngầm.
Đương nhiên là Tiêu Thấm cảm thấy không vui và nói thẳng tại chỗ rằng cô không muốn bán thân để trở thành người nổi tiếng.
Đạo diễn quấy rầy một hồi, sau đó thấy không làm gì được Tiêu Thấm nên bắt đầu giở thủ đoạn hèn hạ. Kết quả là lúc này, đột nhiên người của Long gia xuất hiện và dạy cho tên đạo diễn đó một bài học.
Kể từ đó, trong giới giải trí không còn bất cứ tin tức nào liên quan tới tên đạo diễn đó nữa. Từ đó có thể thấy rằng, địa vị của Long gia trong giới giải trí không hề thấp.
Mãi sau này, Tiêu Thấm mới biết rằng Long gia chính là ông chủ đứng đằng sau công ty giải trí Thiên Thịnh.
Chỉ là cô không hiểu tại sao Long gia lại muốn giúp mình.
Cho đến sau này, người của Long gia nói với Tiêu Thấm rằng có một thành viên quan trọng của Long gia bị bệnh nặng và được một lão đạo sĩ cứu sống. Lão đạo sĩ đó không nhận bất cứ hậu tạ nào mà chỉ đặc biệt nói với Long gia rằng phải bảo vệ Tiêu Thấm.
Để báo đáp công ơn của lão đạo sĩ, Long gia đã quyết định ký hợp đồng với Tiêu Thấm dưới danh nghĩa công ty giải trí Thiên Thịnh. Một mặt giúp cô thực hiện ước mơ của mình, mặt khác cũng có lợi trong việc bảo vệ cô.
Tiêu Thấm không dám tùy tiện đồng ý bởi vì cô không biết lão đạo sĩ đó là ai. Vì thế, Tiêu Thấm cảm thấy loại bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này rất không đáng tin.
Khi đó, Tiêu Thấm thậm chí đã quyết định rút khỏi giới giải trí và không bao giờ lội vào vũng nước đục này nữa.
Nhưng không ai ngờ, Long gia lại đưa ra một quyết định còn kinh người hơn. Họ nói rằng nếu như Tiêu Thấm không muốn tiến vào giới giải trí nữa thì cô có thể chuyển sang làm chủ hậu trường. Long gia cũng nguyện ý để lại công ty giải trí Thiên Thịnh cho cô.
Công ty giải trí Thiên Thịnh có một vị trí quan trọng trong giới giải trí, có rất nhiều minh tinh nổi tiếng từng là nghệ sĩ của Thiên Thịnh.
Long gia nói đưa là đưa.
Điều này khiến cho Tiêu Thấm hơi sợ, hiển nhiên là cô không dám nhận lễ vật quý giá như thế.
Tuy nhiên Long gia đã khổ sở van xin rằng hãy cho họ một cơ hội trả ơn bởi vì bọn họ không dám trái lời của lão đạo sĩ.
Tiêu Thấm do dự mất một thời gian về vấn đề này.
Cuối cùng sau khi cân nhắc, cô lựa chọn trở thành nghệ sĩ trực thuộc công ty giải trí Thiên Thịnh. Khi ký hợp đồng, cô đã đọc đi đọc lại rất kỹ và chắc chắn không có bất cứ điều khoản nào bất lợi với mình mới ký tên.
Sau đó, cô cũng quan sát một khoảng thời gian thì mới phát hiện ra Long ra thật sự không có ác ý gì với mình. Họ không những cho cô tiến vào giới giải trí mà còn cung cấp cho cô rất nhiều tài nguyên điện ảnh và truyền hình đặc sắc.
Thậm chí Long gia còn sẵn sàng trao lại công ty giải trí Thiên Thịnh cho Tiêu Thấm.
Có điều Tiêu Thấm cũng rất hào phóng. Sau khi lấy được những tài nguyên đó, cô không hưởng thụ một mình mà còn phân phát cho những nghệ sĩ khác trong công ty. Rất nhiều nghệ sĩ cũng nhờ những tài nguyên này mà trở nên nổi tiếng.
Đây là lý do tại sao Tiêu Thấm có địa vị cao trong giới giải trí.
Sau khi nghe xong, trong lòng Lục Vân đại khái cũng có phỏng đoán. Hắn có chút kỳ quái hỏi: “ Chị sáu, lão đạo sĩ cứu tính mạng Long gia có phải tên là Thiên Huyền Tử không?”
Đôi mắt của Tiêu Thấm lập tức sáng lên, cô nói: “Đúng đúng, chị nghe từ Long gia nói rằng lão đạo sĩ đó tên là Thiên Huyền Tử. Khi đó, họ hỏi chị quan hệ gì lão đạo sĩ Thiên Huyền Tử nhưng chị hoàn toàn không biết người đó là ai. Tiểu Lục Vân, em có biết đó là ai không?”
Lục Vân có thể nói ngay ra tên của lão đạo sĩ đó, điều đó có nghĩa là chắc hẳn hắn biết ông ấy.
Sự tò mò của Tiêu Thấm lập tức trỗi dậy.
Lục Vân cười nói: “Em không chỉ biết mà còn rất thân thuộc với ông ấy nữa. Không ngờ lão già vô lương tâm kia lại nghĩa khí như vậy. Trong lúc em đi vắng, ông ấy lại bảo vệ chị tốt như vậy nên em sẽ tha thứ cho ông ấy việc lấy các bức tranh của em bán đi kiếm tiền.”