Cấp trên của Hắc Tử cũng chết lặng khi nhận được tin.
Nếu điều này chỉ xảy ra một, đó có thể là vấn đề của Hắc Tử, nhưng nếu nó xảy ra hai lần liên tiếp thì rất đáng nghi ngờ.
Sau đó vài ngày.
Có một số tay săn ảnh khác lại đi theo Lục Vân và bị bắt vào sở cảnh sát uống trà với cùng một lý do.
Thực sự điên rồ.
Thành tích của đội chống mại dâm địa phương mấy ngày nay đang tăng cao, bắt giữ đều là những tay săn ảnh, mấy đồng chí cảnh sát cũng cảm thấy kỳ lạ, họ đã tổ chức họp để phân tích, cho rằng những tay săn ảnh này đã chọc nhằm cao nhân nào đó.
Những người được gọi là cao nhân là những người tu đạo và võ giả.
Nếu không, những tay săn ảnh bị bắt quả tang đó sẽ không bị mất trí nhớ tập thể, bọn họ đều do dự không biết nên giải thích như thế nào.
Việc này không thuộc thẩm quyền của cảnh sát và có lẽ nên được báo cáo cho căn cứ Vũ Minh ở khu Giang Nam.
Sau khi Vũ Minh biết chuyện, chỉ đáp lại bằng hai từ: nhàm chán.
Vốn tưởng rằng võ giả làm chuyện thiên thương hại lý gì, hóa ra là do bọn chó săn đó vồ vào người ta trước, nếu bọn họ không đi khiêu khích hắn trước thì có chết không?
Vì vậy mọi chuyện xem như dừng lại ở đây.
Cũng bởi vì chuyện này.
Hầu hết các tụ điểm ăn chơi đều tạm thời đóng cửa các hoạt động kinh doanh, tạm lánh ánh đèn sân khấu, dù sao chuyện này cũng quá tà dị, không ai có thể đoán trước được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra ở đâu.
Các tay săn ảnh gây họa, các lão chủ phải chịu trách nhiệm về việc đó.
Lục Vân đột nhiên trở thành khắc tinh của bọn săn ảnh, vì vậy tự nhiên không có nhiều người có can đảm đi theo hắn để chụp ảnh nữa, cũng không ai muốn mang danh chơi gái điếm trên lưng, nếu tin này được truyền ra thì không biết để mặt mũi ở đâu.
Đương nhiên.
Cũng có những ngoại lệ.
Tay săn ảnh có thâm niên như Trác Đại Vĩ không tin vào điều này, ông ta đã nghỉ hưu một thời gian dài, giờ quyết định xuất hiện một lần nữa để thử thách nhiệm vụ khó khăn này.
Nhắc đến Trác Đại Vĩ, tất cả các minh tinh trong làng giải trí đều vừa yêu vừa hận.
Hận chính là khả năng đào bới của ông ta quá mạnh, cảm giác như treo lơ lửng trên đầu các minh tinh một con mắt điện tử vậy, bất luận một thoáng gió thổi cỏ bay nào cũng không thể thoát khỏi tầm mắt ông ta.
Yêu là một số ngôi sao trước đây không nổi lắm, nhờ những tiết lộ của ông ta mà danh tiếng của họ đã tăng lên rất nhiều, đi vào con hắc hồng*, kiếm tiền cũng rất vui vẻ. (*Nổi tiếng bằng scandal, nổi tiếng bị chửi)
Vì vậy, rất nhiều ngôi sao nhỏ vô danh, hoặc những ngôi sao từng nổi tiếng một thời nhưng hiện tại đang sa sút, sẽ chủ động giao mình cho Trác Đại Vĩ, nhờ ông ta xào nóng lại.
Ngành giải trí chính là như thế, một khi có tiểu sinh lưu lượng mới nổi lên, những người nổi tiếng thời gian dài sẽ sa sút đi, không ai nhớ đến họ cả, thời thế thay đổi quá nhanh.
Các tiểu minh tinh chủ động tìm Trác Đại Vĩ để kích nổ bí mật, hy vọng có thể xuất hiện trước mắt công chúng vài lần, như vậy dễ dàng tăng tần suất hiện diện của họ.
Kết quả là Trác Đại Vĩ rất kiêu ngạo, thậm chí còn không thèm tung tin đồn cho ngôi sao nhỏ.
Trong nghề paparazzi này chưa có ai đạt được trình độ này.
Những ngày đầu vào nghề, Trác Đại Vĩ tuân theo quan niệm rụt rè thì chết đói, gan liều thì ăn nhiều, cái gì cũng dám đưa tin, mỗi lần đưa tin là một quả dưa lớn, rất thỏa mãn khẩu vị của những người ăn dưa.
Nhưng cũng vì như thế.
Ông ta đã đắc tội với rất nhiều người.
Nghe nói mấy năm trước ông ta bị đại boss truy sát, trốn ra nước ngoài một khoảng thời gian, từ lúc đó giới giải trí mới được yên tĩnh một hồi.
Gần đây, Trác Đại Vĩ lặng lẽ trở về Trung Quốc.
Ông ta vốn định sống một cuộc sống lặng lẽ, nhưng với tư cách là một tay săn ảnh, khi nghe được chuyện quái dị tà ma như vậy, tay ông ta lại bắt đầu ngứa ngáy.
Tất nhiên, lần này không phải vì tiền.
Mấy năm trước, trong tay Trác Đại Vĩ nắm không ít bí mật về các minh tinh nổi tiếng, để mua chuộc lại những thông tin này, những minh tinh đó đã cho ông ta rất nhiều tiền, đủ để ông ta sống tận mấy đời.
Lần này xuống núi đơn giản chỉ vì muốn thử thách bản thân và thỏa mãn đam mê tò mò của mình.
Như đã nói.
Một tay săn ảnh không ngồi lê đôi mách không phải là một tay săn ảnh đủ tiêu chuẩn.
Trác Đại Vĩ đã sớm bắt đầu điều tra.
Ông ta cũng rất thông minh, biết rằng chàng trai trẻ bên cạnh Tiêu Thấm không dễ chọc, vì vậy ông ta không làm giống những tay săn ảnh kia, ngây ngốc chạy theo theo dõi, mà trước tiên ông đọc lại các bài báo đã đăng trên mạng trước.
Sau khi bỏ ra rất nhiều công sức.
Cuối cùng đã tìm thấy một bước đột phá trong một quán bar trong khuôn viên Đại học Giang Nam.
Bài đăng là bức ảnh chụp Tiêu Thấm đang ngồi trò chuyện với một chàng trai trẻ, khoảng cách có hơi xa cho nên nhìn không rõ lắm, nhưng bình luận của cư dân mạng rất thú vị.
"Nhìn kìa, người đàn ông đó, trông rất giống giảng viên lớp tìm hiểu Trung Y của chúng ta?"
"Hình như là vậy!"
"Đúng là thầy Lục rồi, hắn có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, lần đầu tiên đến lớp quan tâm về Trung Y, tôi đã yêu hắn sâu đậm, đêm qua tôi còn mơ thấy thầy Lục đang dạy tôi!"
"Bạn đang nằm mơ à? Thầy Lục là bạn trai của tôi."
"Thật không ngờ, thầy Lục lại quen biết đại minh tinh Tiêu Thấm, tôi muốn thầy Lục giúp tôi xin chữ ký."
"Tiêu Thấm cho các người đó, tôi chỉ muốn thầy Lục."
"Trẻ em mới lựa chọn, còn tôi muốn hết tất cả."
"..."
Bài đăng là có hàng trăm phản hồi, tất cả đều được đăng bởi các sinh viên của Đại học Giang Nam, những người đã nghe qua các bài giảng của Lục Vân.
Trác Đại Vĩ xem từ đầu đến cuối bài viết này, khóe miệng ông hiện lên một nụ cười tràn đầy hy vọng chiến thắng.
Đầu mối này không phải rất rõ ràng sao?
Các từ khóa tìm kiếm tiếp theo của Trác Đại Vĩ xoay quanh 'giảng viên khóa tìm hiểu về Trung Y của Đại học Giang Nam', 'Thần y Giang Thành', 'Hạnh Lâm Đường'…
Dần dần, manh mối ngày càng rõ ràng hơn.
Không chỉ vậy, Trác Đại Vĩ còn tìm thấy một bức ảnh của Lục Vân trên mạng, đem nó so sánh với người thanh niên ngồi cùng Tiêu Thấm, chắc chắn là cùng một người.
Chó nhất là.
Sau khi Trác Đại Vĩ lưu lại bản sao của tất cả các manh mối liên quan đến Lục Vân, ông ta liên hệ với những người có thể đăng những manh mối quan trọng đó lên mạng, bắt đầu thương lượng một phen.
Chỉ một lát sau.
Những bài đăng trên thanh bài đăng của Đại học Giang Nam đã bị xóa và những bức ảnh liên quan đến Lục Vân đang lưu hành trên mạng cũng biến mất, chỉ còn lại một số bài báo hợp lý.
Thao tác nhanh nhẹn này, nếu để các cánh nhà báo khác biết chắc chắn sẽ hô to trâu bò.