Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 292: Đề phòng



Người ta nói rằng từ khi một người phụ nữ bắt đầu chửi người trở về sau, có nói lý với cô ta cũng vô ích, nhưng hôm nay Lục Vân vẫn phải lý luận với Long Diệc Tuyết.

"Theo những gì cô nói, chỉ cần Lý Lộ không làm điều gì quá khích, thì cô cứ để cô ta muốn làm gì cũng được. Có nghĩa là phải đợi đến khi Lý Lộ làm tổn thương chị sáu của tôi mấy người mới có chuyện để làm? Nếu thực sự để đến lúc đó, phản kích lại còn ý nghĩa gì?"

Lục Vân không thích bị động, đối mặt với nguy cơ, hắn luôn chủ động xuất kích trước.

Nếu không động chính là đồ con rùa.

"Không thể nào!"

Long Diệc Tuyết phản bác: "Lý Lộ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cho dù cô ta đã gả vào nhà họ Đàm cũng nhất định không dám chọc giận Long gia chúng tôi, nếu không cô ta đã ra tay từ lâu rồi."

Chỉ cần hành vi của Lý Lộ vẫn nằm trong phạm vi Long gia có thể chấp nhận được, thì những hành động của cô ta cũng không khác gì mấy tên chó săn kia.

Những tên chó săn bình thường chỉ viết một số bài báo bôi xấu để kiếm lưu lượng truy cập, còn những tên do chính tay Lý Lộ bồi dưỡng thì chỉ tập trung vào một mình Tiêu Thấm.

Nhưng bản thân Tiêu Thấm không quan tâm.

Lục Vân nói: "Bởi vì Lý Lộ vẫn chưa ra tay nên cô ta mới là mối đe dọa tiềm ẩn. Cô ta đã nhìn chằm chằm vào chị gái tôi rất lâu rồi nhưng vẫn không tìm được bất kỳ thông tin nào mang tính quyết định. Lỡ như một ngày nào đó cô ta không còn kiên nhẫn thì sao? Cô không phải Lý Lộ, làm sao cô biết Lý Lộ nghĩ gì?"

"Không có lỡ như, không phải ai cũng thiểu năng như anh đâu!"

Lại mắng người!

Mắng người nữa rồi!

Ban đầu Lục Vân nể tình Long Diệc Tuyết là bạn của chị sáu, nên đã tôn trọng cô ta để tạo ấn tượng tốt một chút, nhưng rõ ràng người phụ nữ này càng mắng càng nghiện rồi.

Tới mức này rồi còn có thể nhịn được không?



Lục Vân không thể chịu đựng được nữa, vì vậy hắn lập tức làm đầy thêm điểm thiên phú công kích bằng lời nói, hắn nói: "Cô nói không có lỡ như sao, tôi sẽ cho cô một ví dụ đơn giản, ví dụ, hai chúng ta đang ngủ..."

"Ai muốn ngủ với anh!" Long Diệc Tuyết lập tức cắt ngang.

Lục Vân không quan tâm cô ấy nói gì, hắn quát: "Im đi! Tôi đã nói là ví dụ. Hai chúng ta đang ngủ. Nếu tôi nói không muốn làm điều đó, nhưng chín mươi chín lần đầu thì tôi có thể không, nhưng mà, có phải cô đã quá tin tưởng vào khả năng khống chế của tôi rồi không, cô cũng cho rằng chuyện này cũng không thể nào có 'lỡ như' sao?

Nếu đến lần thứ một trăm, tôi ăn nhiều một chút hàu và cật cừu... Tôi mới thâm nhập vào thì sao?

Trên đời này không bao giờ có chuyện gì là tuyệt đối, nếu cô dám nói Lý Lộ sẽ không bao giờ ra tay, điều đó chỉ chứng tỏ cô quá ngây thơ, cô là một bông hoa lớn lên trong nhà kính, rõ ràng cô không ra ngoài trải nghiệm, làm sao cô biết mình xấu như thế nào."

"..."

Long Diệc Tuyết mở to mắt, thân thể mềm mại run rẩy, chỉ vào Lục Vân: "Anh... Anh..."

"Anh gì mà anh? Cô thấy tôi nói hợp lý quá nên không còn lời nào bác bỏ được đúng không? Nếu tạm thời cô không nghĩ ra được lời nào để phản bác tôi, thì tôi có thể cho cô thời gian để từ từ suy nghĩ, nhưng đừng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ như vậy, người không biết còn cho rằng tôi đã làm gì cô nữa."

"Anh... Anh thật vô sỉ!"

Long Diệc Tuyết chỉ vào Lục Vân lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể mắng được một câu vô sỉ.

Lục Vân lắc đầu, nói: "Như vậy là không được, cô không thể chỉ vì không đánh lại tôi mà cứ tùy tiện mắng chửi, chúng ta đều là những người văn minh, phải giao tiếp văn minh, còn việc cô chửi người khác như vậy là quá đáng."

Tôi quá đáng?

Long Diệc Tuyết suýt nữa thì bật khóc trước lời nói của Lục Vân.

Cái này là không biết xấu hổ cỡ nào chứ? Hắn còn mặt mũi nói chuyện giao tiếp văn minh à, hơn nữa hắn còn nói cô quá đáng, đúng là quá vô liêm sỉ.



Lục Vân thừa thắng xông lên: "Nhìn cô như vậy, hình như rất không phục với cách nói vừa rồi của tôi, nếu cô thấy không được, tôi có thể lấy một ví dụ khác cho cô xem.

Cô cho rằng Lý Lộ không dám đi quá xa vì sợ Long gia của cô, nhưng nếu một ngày nào đó Long gia của cô sa cơ thất thế thì sao?

Bây giờ Long gia của cô uy danh hiển hách, nhưng cô vẫn không dám loại trừ loại uy hiếp này, vậy đến khi Long gia của cô xuống dốc, có phải đến lúc đó cô càng không có cách nào bắt được Lý Lộ đúng không?

Đến lúc đó chị sáu của tôi mất đi chỗ dựa là Long gia các người, Lý Lộ còn có thể nhịn tiếp sao?“

Lục Vân cảm thấy mình đã giành được phần hơn, hoàn toàn áp chế được Long Nhất Tuyết, khiến cô không gượng dậy nổi, chỉ biết run rẩy.

Tí tách!

Một giọt nước mắt của Long Diệc Tuyết bất ngờ lăn dài trên má.

Lục Vân sững sờ trong giây lát.

Khóc?

Cô gái này rõ ràng trông đâu có yếu ớt như vậy, chẳng lẽ những gì hắn vừa nói quá đáng quá sao?

Giọng điệu của Lục Vân không khỏi dịu đi một chút nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quá hung hăng, tôi không có ý nguyền rủa Long gia của cô, tôi chỉ là ví dụ một chút, nếu như cô không nghe được, thì tôi sẽ không nói nữa."

Dù sao Long Diệc Tuyết cũng là con gái, tuy rằng mắng Lục Vân mấy lần, nhưng là mắng có ý tốt, tất cả vì lo lắng cho Tiêu Thấm.

Nhìn cô khóc, Lục Vân tự nhiên cảm thấy có lỗi trong lòng.

Thật ra, Lục Vân không biết rằng nước mắt của Long Diệc Tuyết rơi thực ra là vì câu nói của Lục Vân đã đánh vào điểm yếu của cô.

Long gia mấy năm nay thật sự đang xuống dốc.