Chẳng những Lục Vân không có ý định rời đi, trái lại còn muốn ở lại đây, không những muốn ở lại đây mà còn muốn gây chuyện nữa.
Nếu không như vậy, thì hắn chạy lên tìm Uông Đào làm gì.
Phí chạy việc của Vân Thiên Thần Quân không phải là một số tiền nhỏ.
Uông Đào nhìn thấy thái độ của Lục Vân, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ thằng nhóc này dựa vào cái gì lại kiêu ngạo như vậy?
Chỉ dựa vào hắn là người đàn ông của Lạc Tiên Tử sao?
Đợi đã...
Uông Đào đột nhiên ý thức được điều gì đó, ánh mắt rơi vào người Diệp Vô Địch, hỏi: "Vừa rồi cậu gọi hắn là cái gì?"
"Anh rể, có vấn đề gì sao?"
Lúc này Diệp Vô Địch lớn tiếng gọi anh rể, càng nói càng thuận mồm, không nói sẽ thấy khó chịu.
Uông Đào cau mày nói: "Cậu là em trai của Lạc tiên tử sao? Không, cậu họ Diệp, còn họ của Lạc tiên tử là Lạc. Hai người là chị em họ sao?"
Nếu như Lục Vân là người đàn ông của Lạc Tiên tử, mà Diệp Vô Địch lại gọi Lục Vân là anh rể, vậy Diệp Vô Địch và Lạc tiên tử hẳn là có quan hệ chị em, cho dù không thân thiết thì chắc cũng là biết mặt nhau.
Tuy nhiên.
Diệp Vô Địch lắc đầu nói: "Không phải, chị tôi tên là Diệp Khuynh Thành, không phải Lạc tiên tử."
Lời này vừa nói ra.
Trong lòng Uông Đào thầm cảm thán một tiếng, drama tới rồi.
Rõ ràng tên Lục Vân này đang một chân đạp hai thuyền, mà một trong hai chiếc thuyền đó là tài nữ nổi tiếng trong giới võ tu, vô số đàn ông đều mơ ước chinh phục được Lạc Tiên tử.
Chuyện này nói ra có ai dám tin chứ!
Đoạn Bằng ở bên cạnh nghe được lời này, lửa giận ghen ghét trong đáy mắt thiếu chút nữa kiềm không được mà bộc phát ra.
Một chân này không chỉ đạp hai thuyền đâu?
Còn Long Diệc Tuyết nhà họ Long thì sao?
Thằng nhóc chết tiệt này rõ ràng một chân đạp ba thuyền!
Điều đáng giận nhất là có lẽ Lạc tiên tử đã biết những chuyện này, nhưng cô vẫn cam tâm làm người của Lục Vân như cũ, có cần kích thích như vậy không chứ?
Đoạn Bằng hận không thể chặt xương sườn của Lục Vân ra nấu súp.
Lục Vân nói: "Cái này sao có thể trách tôi được? Ai bảo tôi đẹp trai quá làm gì, cô gái nào cũng mê đắm tôi, không như mấy kẻ xấu xí chỉ có thể dựa vào gia thế để thu hút những… người tình giả tạo."
Lục Vân vừa nói lời này xong, Uông Đào và Lưu San San đồng thời biến sắc.
"Ai nổi nóng thì nói người đó. Nếu như anh không tự ti với ngoại hình của mình thì tức giận làm gì?
Anh xem Đoạn Bằng bên cạnh có nổi nóng đâu, tức là hắn ta biết tôi không mắng hắn, cũng có nghĩa là thật ra trong lòng hắn ta cũng cho rằng anh xấu."
Đoạn Bằng: Khốn kiếp!
Chuyện này thì liên quan gì tới tôi?
Hắn ta thận trọng liếc nhìn Uông Đào.
Thấy Uông Đào không có ý trút giận lên mình.
Đoạn Bằng vội vã tìm cách chữa cháy: "Thằng nhóc này bớt nói nhảm đi. Đẹp trai thì có ích gì? Uông tiên sinh đây có bối cảnh hùng mạnh như vậy, cho dù ngoại hình có đẹp đến đâu cũng không chịu nổi một kích."
Lục Vân lắc lắc đầu: "Tôi không đồng ý. Nếu bối cảnh gia đình quan trọng hơn ngoại hình thì tại sao Lạc tiên tử lại chọn tôi thay vì Uông tiên sinh?"
"..."
Đoạn Bằng nhất thời nói không nên lời.
Rõ ràng Lạc Tiên Tử là một ngoại lệ, bởi vì cô đã có chỗ dựa vững chắc cho nên không cần đi tìm thêm nữa, tự nhiên càng có khuynh hướng tìm người mình thích hơn.
Thử thay cô ấy bằng một người phụ nữ bình thường đi?
Lấy Lưu San San làm ví dụ, Diệp Vô Địch cũng gọi là đẹp trai nhưng không phải Lưu San San cũng sà vào lòng Uông Đào sao.
Trên thế giới này có rất ít nữ thần giống như Lạc Tiên tử, nhưng có rất nhiều người như Lưu San San, vì vậy chúng ta không thể lấy một ngoại lệ duy nhất để thay thế cho toàn bộ.
Đương nhiên Đoạn Bằng không tranh cãi với Lục Vân, bởi vì nói ra rồi không khác gì nói móc Uông Đào xấu, ngoài gia thế ra còn có gì khác có thể hấp dẫn con gái?
Cho nên cuối cùng hắn ta chỉ có thể im lặng, thầm thấy mình có lý mà không thể nói.
Lúc này Uông Đào đã tức giận, gầm gừ nói: "Thằng kia, mày có biết với lời mày nói vừa rồi, nếu là người bình thường nói ra sẽ chết bao nhiêu lần không?"
Vấn đề diện mạo luôn là điểm yếu của Uông Đào, trước kia có người chỉ xì xào hai câu đã bị Uông Đào cắt đứt lưỡi.
Nhưng người tên Lục Vân ở trước mặt này cứ hết lần đến lần khác lấy ngoại hình của hắn ta ra nói, đây không còn là dùng dao đâm vào tim hắn ta nữa mà là cầm một chiếc cưa lớn kéo tới kéo lui trong tim Uông Đào.
Thật là khinh người quá đáng!
"Ồ! Cho nên ý của anh là muốn giết tôi sao? Vì tôi nói anh xấu, nên anh muốn bắt tôi dùng mạng trả giá sao?"
Lục Vân nhướng mày, cười nửa miệng nói.
Đối mặt với Uông Đào đang tức giận, hắn không những không sợ hãi mà còn nở nụ cười, bắt đầu di chuyển đi về phía Uông Đào.
Xem có vẻ như hắn đang chuẩn bị ra tay.
Ánh mắt Uông Đào cứng đờ.
Hành vi bất thường của Lục Vân ngược lại khiến hắn ta có chút do dự.
Thằng nhóc này dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy?
Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng mình là người của Lạc tiên tử, nên dư sức mạnh đối đầu với Uông Đào hắn sao?
Nếu muốn so chỗ dựa thì.
Chỗ dựa của Lục Vân là Lạc Tiên tử, chỗ dựa Lạc Tiên tử là Doãn Thu Thủy, còn chỗ dựa của Doãn Thu Thủy là cha cô Doãn Bính, đại hộ pháp của kinh thành Vũ Minh.
Có tổng cộng ba mắt xích quan hệ ở đây.
Mà chỗ dựa của Uông Đào là ông nội của hắn ta Uông Nguyên.
Tựa như một người là họ hàng xa, một người là ruột thịt, rõ có thể thấy quan hệ bên nào thân thiết hơn.
Doãn Bính sẽ không bao giờ vì một Lục Vân nhỏ nhoi mà xé rách da mặt Uông Đào.
Cho nên Uông Đào mới không hiểu tại sao Lục Vân lại có tự tin đối đầu với hắn ta.
Có lẽ là do ngông cuồng quen thói rồi!
Cuối cùng Đoạn Bằng cũng tìm được cơ hội để mở miệng, chế nhạo: "Thằng nhóc họ Lục kìa, đừng tưởng mình có dính líu đến Lạc Tiên tử thì có thể vô lễ với ngài Uông, suy cho cùng cậu cũng chỉ là một tên bám váy đàn bà mà thôi, thế mà cũng muốn tranh luận với ngài Uông? “
Khóe miệng Đoạn Bằng dần dần xuất hiện một nụ cười lạnh khinh bỉ.
Lúc này, làm sao hắn ta có thể ngăn cản Lục Vân chứ.
Trong lòng hắn ta còn ước gì Lục Vân chơi ngông hơn nữa, lao vào đấu đá tơi bời với Uông Đào luôn càng tốt.
Lưu San San đứng ở phía sau Uông Đào, không ngừng lắc đầu với Lục Vân, nhưng dường như Lục Vân không để ý, hắn vẫn sải đến trước mặt Uông Đào.
Sau đó dừng lại.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kỳ lạ của Uông Đào ở khoảng cách gần.
Đôi mắt hắn dần hiện lên ý cười.
"Thật ra thì chuyện anh đào góc tường* của Diệp Vô Địch, cậu ta không quan tâm nữa, cho nên với tư cách là anh rể cũng không tiện can thiệp nhiều vào chuyện này. Nhưng mà, sự xấu xí của anh đã làm tôi đau mắt, hiện giờ tôi thật sự rất muốn đánh anh."(*cướp người)