Sau khi đột phá Hóa Cảnh, anh ta vẫn chưa đến 23 tuổi, từng được ca ngợi là thiên tài số một trong giới võ tu.
Sau khi Vương Húc tốt nghiệp Học viện võ thuật thủ đô, anh ta vẫn luôn là truyền thuyết của trường. Mãi cho đến khi Lạc Tiên Tử xuất hiện, anh ta mới bị tước bỏ danh hiệu thiên tài số một đó.
Cách đây rất lâu, trong giới võ tu từng có một tin đồn rất hay nói rằng sự ra đời lần lượt của hai thiên tài chính là sự an bài của ông trời, bọn họ chính là một cặp trời sinh.
Nhắc tới Vương Húc và Lạc Tiên Tử
Quả thực Vương Húc đã gặp Lạc Tiên Tử. Lần đầu tiên khi gặp cô, anh ta đã rất kinh ngạc. Cô rất xứng với danh hiệu tiên tử, tự nhiên trong lòng anh ta cũng cảm thấy rung động.
Thế nhưng Lạc Tiên Tử không có ý nên anh ta cũng không thể ép buộc.
Vừa rồi khi anh ta nhận được điện thoại của em trai Vương Đào nói rằng mình bị đánh, Vương Đào không nói người đánh là Diệp Vô Địch mà lại cố ý nhấn mạnh hắn là người đàn ông của Lạc Tiên Tử.
Người đàn ông của Lạc Tiên Tử.
Hận thù lại càng tăng mạnh.
Vì thế sau khi Vương Húc đến, anh ta hỏi Vương Đào. Sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Vân, ánh mắt của anh ta giống như hai thanh kiếm sắc bén phóng thẳng về phía Lục Vân.
Lục Vân cười nói: “Anh đã biết rồi còn hỏi lại làm gì? Có muốn nghe tôi kể chi tiết chuyện tình cảm với Lạc Tiên Tử không?”
Vương Húc nheo mắt lại, sát ý tuôn ra như nước lũ.
Sức sát thương của những lời nói này đối với anh ta còn mạnh hơn cả sau khi biết em trai mình bị đánh.
Đoạn Bằng bị gãy hai chiếc răng cửa ngồi trong góc cũng đang nghiến răng nghiến lợi. Khi anh ta cắn chặt răng, hai lỗ răng lập tức chảy máu, có thể thấy rằng anh ta hận Lục Vân đến mức nào.
Có thể nói rằng anh ta chính là người hiểu rõ tâm trạng của Vương Húc nhất.
Bởi vì cách đây không lâu, Lục Vân không ngừng kích thích anh ta, gần như sắp phá hủy tinh thần của anh ta đến nơi.
Trong mắt Vương Húc hiện lên sát ý, anh ta đến gần Lục Vân và nói: “Lúc nãy, cậu nói với em trai tôi rằng muốn đến xin chỉ dạy. Hiện tại tôi đã tới đây, cậu muốn xin chỉ dạy như thế nào?”
Ý tưởng muốn giết Lục Vân của anh ta càng ngày càng mạnh mẽ nhưng tốt nhất là nên dập tắt sự kiêu ngạo của hắn trước khi giết chết hắn.
Bởi vì ánh mắt của hắn khiến cho Vương Húc cảm thấy rất không vui.
Ánh mắt của Lục Vân cũng không hung hãn lắm, trái lại trong ánh mắt hắn tràn ngập sự bình tĩnh. Chính sự bình tĩnh này khiến cho Vương Húc cảm thấy không vui.
Điều anh ta muốn thấy là Lục Vân lộ vẻ mặt sợ hãi.
Loại bình tĩnh này khiến cho người ta có cảm giác Lục Vân đã nắm chắc phần thắng, nhìn Vương Húc như một thằng hề.
Nên đương nhiên là anh ta không vui.
Vì thế khi anh ta đến gần Lục Vân, uy áp trên người anh ta tỏa ra ngày càng nhiều, nội lực rung chuyển như thể nóng lòng muốn bộc phát.
Tu vi hiện tại của anh ta đã ở Hóa Cảnh hậu kỳ.
Mới 27-28 tuổi đã đến giai đoạn Hóa Cảnh hậu kỳ, khả năng thiên phú này không thể coi thường.
Đối mặt với sự hung hãn của Vương Húc, Lục Vân vẫn thản nhiên như thường, cười nói: “Tôi muốn xin chỉ dạy nhưng không phải bây giờ.”
Vương Húc cau mày: “Vậy là sao?”
“Chúng ta chiến một trận sinh tử đi. Ba ngày sau, chúng ta sẽ đánh một trận sinh tử. Về phần địa điểm diễn ra trận chiến….Cứ chọn trường cũ của anh đi, Học viện võ thuật kinh thành.”
“Không cần thiết.”
Vương Húc lắc đầu: “Hiện tại tôi có thể giết cậu ngay lập tức.”
“Anh không muốn chứng minh bản thân à?”
Vương Húc sửng sốt: “Chứng minh cái gì?”
Lục Vân cười nói: “Chứng minh anh ưu tú hơn tôi, chứng minh Lạc Tiên Tử chọn tôi là một quyết định sai lầm.”
“……”
Bầu không khí chợt yên lặng trong thoáng chốc.
Khóe miệng Vương Húc khẽ nhếch nhưng sát ý trên người vẫn không hề suy giảm, anh ta nói: “Cậu rất thú vị nhưng tôi không hiểu tại sao đột nhiên câu lại đưa ra chủ ý như vậy. Cậu không sợ danh tiếng của bản thân bị hủy hoại sao?”
Nếu như bây giờ Vương Húc giết Lục Vân thì đoán chừng sự tình sẽ không lan đi quá rộng nhưng nếu như hai người thống nhất trận chiến sinh tử vào ba ngày sau thì ba ngày này quá đủ để nó lan đi xa.
Đến lúc đó, e rằng toàn bộ kinh thành sẽ biết về canh bạc này.
Dù sao một người là thiên tài trong giới võ tu còn một người là người đàn ông của Lạc Tiên Tử. Hai danh hiệu này đều cực kỳ bắt mắt.
Canh bạc của bọn họ đã định sẵn sẽ gây sóng to gió lớn ở kinh thành.
Nếu như Lục Vân chết trong tay Vương Húc thì danh dự của hắn sẽ bị hủy hoại trước vô số người.
Lục Vân trả lời: “Anh nói cũng có lý nhưng tại sao anh lại cho rằng tôi là người thua cuộc?”
Con ngươi của Vương Húc co rút lại.
Nếu như người thua cuộc không phải là Lục Vân, chẳng lẽ lại là Vương Húc ư?
“Cậu tự tin thật.”
Vương Húc cười nhẹ, sát ý trên người anh ta cũng dần lắng xuống, chứng tỏ anh ta đã đồng ý với cách của Lục Vân.
Tuy nhiên Vương Đào lại hét lên với vẻ không vui: “Anh, anh không thể nghe lời cậu ta như vậy được. Nhất định tên này muốn trì hoãn thời gian. Ai mà biết được ba ngày sau, cậu ta sẽ trốn đi đâu.”
“Cũng có lý.”
Vương Húc khẽ trầm ngâm, đột nhiên quay đầu hỏi Long Thuyên: “Có vẻ như ông rất quan tâm đến thằng nhãi này, cậu ta với Long gia có quan hệ gì?”
“Chúng tôi…”
Long Tế đang định nói rằng Long gia không có quan hệ gì với Lục Vân nhưng vẻ nghiêm nghị trên gương mặt Long Thuyên đã ngắt lời ông ta.
“Cô nói đi.”
Vương Húc chỉ vào Long Diệc Tuyết và nói.
Sở dĩ anh ta cho rằng Long gia có quan hệ gì đó với Lục Vân là vì trước đó anh ta đã nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt của Long Diệc Tuyết. Sự lo lắng này xuất hiện vào lúc Vương Húc phóng ra sát ý hướng về Lục Vân.
Điều này chứng tỏ Long Diệc Tuyết rất quan tâm đến Lục Vân.
Sắc mặt của Long Diệc Tuyết cứng đờ khi thấy Vương Húc chỉ vào mình. Cô ấy cảm thấy cánh tay của mình như thể bị ai đó kéo lại. Khi cô ấy quay lại thì thấy đó là cha mình, Long Xuyên.
Long Xuyên khẽ lắc đầu, dường như ông ấy muốn truyền đạt điều gì đó cho Long Diệc Tuyết.
Long Diệc Tuyết hiểu ý của ông ấy nhưng trong lòng cô ấy lại lạnh lẽo.