Phòng tiệc lầu ba lớn như vậy chỉ còn lại ba người.
Lục Vân, Diệp Vô Địch, cùng với Lưu San San.
Lục Vân nhìn hai người một cái, nói: "Bây giờ yên tĩnh rồi, hai người có chuyện gì muốn nói riêng không? Nếu có thì tôi sẽ ra ngoài.”
“......”
Thấy bọn họ không trả lời, Lục Vân cũng thấy có chút xấu hổ.
Suy nghĩ một chút.
Cuối cùng vẫn là tự giác đi vào một góc đằng xa, nơi đó vừa hay có một hàng cửa sổ, vừa tránh mặt cho hai người nói chuyện vừa có thể ngắm cảnh.
Diệp Vô Địch và Lưu San San chỉ nhìn nhau, yên lặng không nói gì.
Diệp Vô Địch bị cắm sừng, mà Lưu San San cũng đã thấy rõ thái độ của Uông Đào.
Hiện giờ tâm trạng hai người vô cùng tệ, nhất thời không biết nên nói cái gì, cuối cùng vẫn là Lưu San San mở miệng trước: "Vô Địch, em xin lỗi..."
Lại xin lỗi.
Diệp Vô Địch vừa nghe được hai chữ này, tâm trạng lại thêm phần phiền não, đờ đẫn lắc đầu: "Em không cần phải xin lỗi anh, mỗi người đều có mục tiêu của riêng mình, trong mục tiêu của em, anh không giúp được gì cả, cho nên anh cũng không có tư cách gì trách em.”
"Nói vậy là anh tha thứ cho em?" Ánh mắt Lưu San San sáng lên.
Diệp Vô Địch thoải mái nói: "Anh không quan tâm chuyện lúc trước nữa, anh cũng đã tha thứ cho em, nhưng tha thứ rồi, không có nghĩa là chúng ta có thể quay lại như cũ, từ nay về sau, chúng ta mỗi người đi một ngã!"
Vừa rồi khi Uông Đào nói muốn giết Diệp Vô Địch, Lưu San San đã cầu xin thay Diệp Vô Địch, còn bởi vậy mà bị Uông Đào tát một cái.
Điều đó chứng minh trong lòng Lưu San San vẫn còn chỗ cho Diệp Vô Địch.
Diệp Vô Địch vốn đã không còn hận cô ta nữa, nhưng cũng vỏn vẹn chỉ là không hận nữa mà thôi, quay lại yêu đương với Lưu San San là chuyện không thể nào.
Lưu San San vì cậu ta mà bị Uông Đào đánh, mà cậu ta cũng đã vì Lưu San San mà đánh Uông Đào một trận, bù trừ qua coi như hoà nhau, còn chuyện cắm sừng, bây giờ dây dưa cũng không có ý nghĩa gì.
Cứ đơn giản dừng lại ở đây đi!
Ánh mắt Lưu San San ảm đạm xuống, trong lòng cô cũng biết, cô không còn cơ hội nào quay lại với Diệp Vô Địch nữa rồi.
Cô ta cảm thấy mình không xứng.
"Vô Địch, bối cảnh Uông Đào rất hùng hậu, thật sự không phải người anh có thể chọc được, nghe em khuyên một câu được không, nhanh chóng rời khỏi kinh thành, đừng quan tâm gì cả, có thể chạy bao xa thì cứ chạy đi."
Lúc nãy ở đây toàn là mấy nhân vật lớn, Lưu San San căn bản không có tư cách xen vào, mà hiện tại chỉ còn lại cô và Diệp Vô Địch cho nên cuối cùng cô cũng có cơ hội nói ra suy nghĩ nội tâm của mình.
"Nếu để anh vì em mà phải chết trong tay Uông Đào, em sẽ ân hận cả đời..."
Đến bây giờ Lưu San San vẫn cho rằng việc này là do mình gây ra nên sau khi liên lụy đến Diệp Vô Địch, cô cảm thấy rất áy náy.
Diệp Vô Địch lại lắc đầu nói: "Anh không đi đâu hết, anh muốn ở lại đây với anh rể, anh tin anh ấy sẽ giải quyết được chuyện này,”
Tuy rằng cậu ta không thể làm gì, nhưng lúc này tuyệt đối không có thể nào chạy trốn.
Ít nhất là bên cạnh cậu ta còn có một anh rể trâu bò.
Lưu San San cầu xin nói: "Vô Địch, em biết chúng ta không thể quay lại với nhau, nhưng anh có thể nghe lời khuyên của em lần cuối được không, không phải trước đây anh rất nghe lời em sao?'
Rõ ràng hiện tại giá trị thù hận của cậu Uông đã chuyển sang cho Lục Vân, nếu Diệp Vô Địch muốn chạy trốn chắc chắn sẽ có cơ hội lớn hơn Lục Vân.
Chết một người còn tốt hơn chết hai người.
Suy nghĩ của Lưu San San thật sự ngây thơ như vậy.
Diệp Vô Địch cắt ngang lời cô ta nói: "Em không cần nói nữa, đừng nói tới anh chắc chắn không thể chết, mà cho dù có chết anh cũng không bỏ rơi anh rể ở lại một mình.”
"Vô Địch..."
“Câm miệng đi!”
Diệp Vô Địch mất kiên nhẫn quát một tiếng, lập tức làm Lưu San San chấn động.
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cô, trong lòng Diệp Vô Địch lại mềm ra, không nhịn được nói: “Em thật sự không cần lo lắng cho anh, bởi vì anh rể của anh thật sự rất lợi hại, hơn nữa anh ấy chính là Vân Thiên Thần Quân.”
Vân Thiên Thần Quân...
Bốn chữ này vừa dứt lại khiến Lưu San San ngây người tại chỗ.
"Hai người nói xong chưa?"
Lúc này, Lục Vân bỗng nhiên đi về hướng Diệp Vô Địch, hỏi.
Diệp Vô Địch gật đầu.
Hai người rời khỏi nhà hàng hải sản.
Diệp Vô Địch dùng vẻ mặt áy náy nói: "Anh rể, thực xin lỗi.”
Hả?
Bây giờ câu 'Xin lỗi' thành trend rồi hả?
Lục Vân sửng sốt một chút nói: "Vì sao phải nói xin lỗi với tôi?”
"Vì em vừa mới nói cho Lưu San San biết thân phận của anh."
Diệp Vô Địch còn nhớ rõ Lục Vân đã nói, không thể tùy tiện để lộ thân phận của hắn, nhưng vừa rồi nhìn thấy bộ dáng của Lưu San San, cậu ta thật sự không nhịn được.
Diệp Vô Địch đã chuẩn bị tinh thần bị Lục Vân mắng một trận.
Ai ngờ Lục Vân lại không nói gì cả chỉ vỗ vỗ bả vai cậu ta, nói: "Tôi nghe thấy rồi, anh nói như vậy chưa chắc gì Lưu San San sẽ tin tưởng, cho dù Lưu San San có tin, cô ta nói ra ngoài có khi cũng không có người nào tin.”
Vân Thiên Thần Quân là người như thế nào.
Trong mắt người Long quốc, hắn chính là tồn tại cấp thần.
Bọn họ tình nguyện tin mặt trời mọc ở phía tây, heo nái biết leo cây, đàn ông có ba chân, phụ nữ không bao giờ nói chuyện, còn hơn tin Vân Thiên Thần Quân chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Nếu không thì mỗi lần Lục Vân để lộ thân phận cũng không có nhiều người khiếp sợ như vậy.
Lục Vân nói tiếp: "Tên khỉ nhà anh đúng là có khí phách quá nhỉ, may mà không biến thành một tên dại gái, cách anh giải quyết chuyện vừa rồi không tệ đâu.”
“......”
"Còn nữa, đúng là tôi không có nhìn lầm người, biết rõ mấy ngày tới kinh thành sẽ nghênh đón một trận giông bão nhưng anh vẫn kiên định lựa chọn đứng trên cùng một chiến tuyến với tôi, đúng là nghĩa khí mà."
“......”
Diệp Vô Địch nhịn không được nói: "Anh rể, không phải vừa rồi anh tránh đi rồi sao?”
"Tôi tránh đi thật, trách tới chỗ cửa sổ trong góc lận mà, nhưng mà là người thì có ai không có chút lòng hiếu kỳ chứ, tôi chỉ là bất cẩn nghe được vài câu mà thôi.”
“......”
Như vậy mà còn nói là vài câu?
Vừa rồi câu ta và Lưu San San nói được mấy câu đâu chứ?
Có phải vừa rồi hắn gắn nguyên máy thu âm bên tai để nghe lỏm cuộc trò chuyện của bọn họ đúng không?
Vậy mà còn cố tình ra vẻ tránh mặt làm cái quái gì!