Không biết im lặng khoảng bao lâu, Long Thuyên mới đưa ra được kết luận như vậy khiến cho các thành viên của Long gia không khỏi cảnh giác.
Long Tế gãi đầu khó hiểu: “Ba, ba đang nói gì vậy? Tuy tên Lục Vân đó có năng lực nhưng cũng đâu khoa trương đến mức như ba nói?”
Không phải vật trong ao.
Không phải là muốn vượt vũ môn hóa rồng đấy chứ?
Có một thiên tài như Vương Húc trấn áp hắn, hắn có thể hóa thành loại rồng nào? Rồng đất ư?
Trong mắt các thành viên Long gia, Lục Vân chỉ có hai thân phận đó là đệ tử của Đạo trưởng Thiên Huyền Tử và em trai của Lạc Tiên Tử.
Đạo trưởng Thiên Huyền Tử là một tu đạo giả cho nên chắc hẳn Lục Vân cũng là một tu đạo giả. Dù y thuật có cao siêu đến đâu thì cũng chỉ là một tu đạo giả có y thuật xuất sắc.
Về phần chỗ dựa là Lạc Tiên Tử, những gì hắn nói trước đó đều không có tác dụng khi gặp Vương gia.
Vì thế, lời nói đột ngột của Long Thuyên hoàn toàn vô lý.
Liếc thấy sự bối rối của các thành viên Long gia, đôi mắt sâu thẳm của Long Thuyên chợt lóe: “Lúc trước khi chúng ta đến nhà hàng, Lục tiên sinh chỉ đơn giản liếc nhìn ta một cái khiến cho ta có cảm giác không nhìn thấu hắni.”
Lục Vân mà Long Thuyên từng tiếp xúc khá ôn hòa nhưng khi ở nhà hàng là lần đầu tiên và duy nhất Lục Vân thực sự tức giận.
Chính ánh mắt ấy đã khiến cho Long Thuyên cảm thấy có một áp lực khủng khiếp. Đây chính là khí thế của một vị vua mà chỉ có những người có địa vị cao mới có thể tỏa ra.
Chính vì vậy Long Thuyên đã đưa ra kết luận rằng Lục Vân không phải là người bình thường.
Long Xuyên cau mày hỏi: “Ba, có phải ba tưởng tượng nhiều quá không?”
Long Thuyên lắc đầu: “Tuy ta đã lớn tuổi nhưng mắt cũng không đến mức mù đâu.”
Dù sao Long Thuyên cũng là tôn giả một phương, cảm giác của ông ta đối với các cao thủ rất nhạy bén. Sự cạnh tranh giữa các cao thủ không còn là trực tiếp đánh nhau mà thường là màn đối mắt khi họ gặp nhau.
Trong trận chiến tại nhà hàng, Long Thuyên đã bị đánh bại hoàn toàn.
“Mọi người nghĩ lại mà xem, tiếng động mà chúng ta nghe thấy trước khi lên tầng có phải là từ Bạch Long Vương không?”
Long Thuyên tiếp tục phân tích.
“Ta và Bạch Long Vương là đối thủ lâu năm nên ta rất quen thuộc với khí tức của ông ta. Nhưng khi chúng ta vừa mới xông lên tầng ba, Bạch Long Vương đã biến mất, đây không giống phong cách của ông ta chút nào.”
“Còn cả Bành Quốc Hào, Lục tiên sinh đánh người trong nhà hàng của ông ta, sao ông ta có thể thờ ơ như vậy được chứ?”
“Thế nhưng ông ta lại lựa chọn kết quả trung lập, chứng tỏ ông ta biết được lai lịch của Lục tiên sinh không hề thua kém Vương Húc.”
Long Xuyên hỏi: “Cho nên lúc chúng ta rời khỏi nhà hàng, ba liền tới hỏi Bành Quốc Hào về chuyện này sao?”
Khi các thành viên Long gia chuẩn bị rời khỏi nhà hàng với vẻ u ám, bọn họ nhìn thấy một ông cụ đi tới bên cạnh Bành Quốc Hào nhưng lại không biết bọn họ nói chuyện gì.
Mãi đến khi Long Thuyên nói ra thì bọn họ mới hiểu.
Long Thuyên gật đầu nói: “Câu trả lời của ông ta rất thú vị và mơ hồ nhưng cũng không khó nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói.”
“Ông ta nói gì ạ?”
Các thành viên trong Long gia đều tò mò.
Long Thuyên dừng lại một chút rồi mới nói: “Bạch Long Vương dặn ta không nên vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn.”
Vì chuyện nhỏ làm hỏng chuyện lớn…
Mọi người đều im lặng.
Ý của câu này rất rõ ràng.
Có lẽ bối cảnh của Lục Vân còn cao hơn cả Vương gia?
“Sau tất cả thì vẫn chưa rõ thân phận của Lục Vân. Tất cả mọi thứ đều chỉ là phỏng đoán. Con nghĩ rằng tên Lục Vân đó chỉ là cáo mượn oai hùm. Có lẽ cậu ta không phức tạp như ba nghĩ.”
Long Tế không đồng tình với nhận định của Long Thuyên.
Tuy Long Thuyên là cha của ông ta nhưng chỉ dựa vào một ánh mắt mà phỏng đoán Lục Vân có bối cảnh lớn đúng là buồn cười.
Nếu như bối cảnh còn mạnh hơn cả Đại hộ pháp của Vũ minh kinh thành, lẽ nào Lục Vân là con ngoài giá thú của Minh chủ hoặc Phó minh chủ?
Thật nực cười!
Long Tế cảm thấy thay vì lãng phí thời gian ở đây suy đoán, chi bằng nên chủ động tỏ ra thiện chí với Vương gia.
Ông ta lập tức đưa ra quyết định.
Vì thế sau khi kết thúc cuộc họp gia đình vô nghĩa này, Long Tế lập tức rời khỏi nhà đến Vương gia. Ông ta muốn gặp Vương Húc để chứng tỏ rằng mình không có liên quan gì đến chuyện này và lòng ông ta luôn hướng về Vương gia.
Tuy nhiên Vương Húc còn chẳng buồn nhìn mặt ông ta.
Cùng lúc đó, tại văn phòng viện trưởng ở Học viện võ thuật kinh thành.
Lúc này, những ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh của Doãn Thu Thủy trắng bệch vì bà ấy nắm chặt tay. Lúc này, trên khuôn mặt không tuổi của bà ấy lộ ra vài vết chân chim.
Bà ấy đã biết về sự việc của Lục Vân.
Hay là nói chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành.
Một người là thiên tài trong giới võ tu còn người kia là người đàn ông của Lạc Tiên Tử.
Chưa nói tới chuyện đánh nhau, chỉ cần mỗi danh xưng người đàn ông của Lạc Tiên Tử cũng đủ khơi dậy hứng thú của vô số người.
Mọi người đều muốn biết rốt cuộc là kiểu người nào có thể chinh phục được một Võ thần như Lạc Tiên Tử.
Doãn Thu Thủy không biết mánh lới lan truyền “người đàn ông của Lạc Tiên Tử” đến từ đâu. Đối với bà ấy, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng nhất chính là trận chiến sinh tử này.
Không phải là để tâm mà chỉ đơn giản là tức giận.
Bà ấy tức giận đến mức cơ thể mỏng manh run lên.
Doãn Thu Thủy cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, gọi cho Lạc Ly và hỏi: “Con đã biết về chuyện của Lục Vân chưa?”
“Con mới biết chuyện cách đây không lâu ạ.”
Lạc Ly đã trở lại căn cứ Vũ Minh ở Hoa Trung nên cô cũng không nắm được tin tức này. Chỉ vừa mới đây Lục Vân gọi điện thoại cho cô và nói thêm với cô một số chuyện thì cô mới biết tin.
“Hồ đồ!”
Khi Doãn Thu Thủy nghe được Lạc Ly đã biết chuyện này, vốn là người hiền lành nhưng bà ấy cũng không thể kìm chế được mà mắng: “Nếu như con đã biết thì sao lại không ngăn cản cậu ta?”
Lạc Ly bất đắc dĩ nói: “Lão sư, tiểu Lục Vân là người cứng đầu. Con không thể quyết định thay em ấy làm gì được cho nên chỉ có thể mặc kệ thôi ạ.”
“Mặc kệ cậu ta? Hừ! Con có biết nếu như mặc kệ cậu ta thì sẽ có hậu quả như thế nào không? Cậu ta sẽ chết, ngay cả cô cũng không thể cứu được cậu ta!”