Nghe xong lời này, sắc mặt Doãn Thu Thủy không hề dịu đi chút nào ngược lại còn cười chế nhạo một tiếng nói: "Cho dù tôi có thông minh đến mấy, thì cũng không so được với sự thông minh của cậu đâu nhỉ?
Tất cả những gì cậu đang làm bây giờ là đùa với lửa! Là lấy trứng chọi đá!"
Tâm tư của Lục Vân đã bị Doãn Thu Thủy nắm thóp.
Hơn nữa còn đoán đúng tám chín phần.
Chỉ có một điều duy nhất bà ấy đã đoán sai, đó là Lục Vân không hề cố gắng lấy trứng chọi đá mà đang cố gắng tìm ra sự thật theo cách riêng của mình.
Doãn Thu Thủy không biết điều đó, bây giờ bà chỉ cảm thấy ghét hắn chỉ vì quá bốc đồng.
Lúc này, Lục Vân lại nói: "Dù sao tin tức về cuộc hẹn giữa tôi và Vương Húc đã truyền đi rồi. Bây giờ có nói gì cũng vô ích, chúng ta chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó."
"Vào ngày cuộc chiến diễn ra cậu không cần phải xuất hiện, bây giờ rất ít người biết đến cậu, cậu vẫn còn cơ hội rời khỏi kinh thành, sau này không được dây dưa với Lạc Ly nữa."
Bên ngoài đồn Lục Vân là người đàn ông của Lạc Tiên tử, nhưng người nhìn thấy bộ mặt thật sự của Lục Vân thực sự không nhiều.
Nếu như lúc Lục Vân rời đi cách khiêm tốn một chút sẽ không thu hút sự chú ý của người đó, bởi vì cho đến nay, người đó vẫn chưa biết Lục Vân chính là đứa trẻ năm đó.
Thế nhưng một khi người đó nhìn thấy Lục Vân chắc chắn sẽ nảy ra nghi ngờ, bởi vì trông hắn thật sự quá giống.
Nếu người đó cho người điều tra về Lục Vân, phát hiện ra hắn đến từ Viện phúc lợi Ánh Dương ở Giang Thành, thì người đó sẽ nhận ra danh tính thực sự của Lục Vân.
Đến lúc đó, Lục Vân mới gặp phải nguy hiểm thực sự.
Doãn Thu Thủy bắt hắn không nên dây dưa với Lạc Ly vì cô quá bắt mắt dễ gây sự chú ý, cho nên nếu Lục Vân đi bên cạnh cô nhất định sẽ bị lộ.
Nhưng mà sau khi Lục Vân nghe lời đề nghị của bà ấy, thì hắn lại tỏ ra phản đối kịch liệt nói: "Không được! Mặc dù hiện tại Lạc Ly chỉ là chị gái nuôi của tôi, nhưng không gì có thể không thể đảm bảo rằng trong tương lai cô ấy sẽ không trở thành vợ tôi. Làm sao tôi có thể không dây dưa với vợ mình chứ?"
"Cậu..."
Doãn Thu Thủy bị Lục Vân làm tức điên rồi.
Hắn sắp chết rồi mà còn muốn cưới Lạc Ly làm vợ, thằng nhóc này bị ngốc rồi đúng không!
Doãn Thu Thủy đang định dạy hắn hiện tại nên tránh xa dư luận, sau này hãy nói chuyện cưới vợ sau, muốn cưới vợ thì trước tiên phải giữ được mạng của mình cái đã.
Nhưng mà Lục Vân lại nói: "Cho dù tôi không tính toán chuyện cưới vợ, thì tôi cũng không thể rời đi, bởi vì Uông Húc đã nói, nếu tôi thất hứa thì sẽ tấn công nhà họ Long."
Sắc mặt Doãn Thu Thủy tối sầm, bà ấy nói: "Việc này tôi có thể giúp cậu thương lượng, hoặc là bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến nhà họ Uông để xin lỗi, chấm dứt chuyện này."
Thật ra thì quan hệ giữa nhà họ Doãn gia và nhà họ Uông kì thực không hòa thuận lắm.
Mặc dù Doãn Bính và Uông Nguyên đều là những hộ pháp của Vũ Minh Kinh thành và có nhiều cơ hội gặp nhau nhưng họ chỉ lịch sự xã giao chứ không có nhiều tiếp xúc riêng tư.
Nhưng suy cho cùng thì chuyện của Lục Vân chỉ là chuyện nhỏ có thể bỏ qua, Doãn Thu Thủy bắt hắn đến xin lỗi rồi bồi thường một chút, nhà họ Uông cũng không thể không nể mặt bà ấy được.
Doãn Thu Thủy quyết định sẽ làm như vậy, đến lúc định kéo Lục Vân ra ngoài thì hắn lại làm ầm lên: "Không được, đây vốn không phải là lỗi của tôi. Nếu tôi đi xin lỗi thì mất mặt quá rồi…!"
Bộp!
Doãn Thu Thủy dùng tay trái tát vào mặt Lục Vân.
Cơ thể mảnh dẻ của bà ấy run lên vì tức giận.
Bà ấy cuối cùng không kìm được mà hét lên: "Lục Vân, đến cuối cùng cậu muốn làm cái quái gì vậy??"
Doãn Thu Thủy làm sao có thể không nhìn ra Lục Vân đang kiếm cớ, dù như thế nào cũng muốn làm lớn chuyện này, dù bà ấy có đưa ra bao nhiêu lời khuyên, hắn cũng không nghe.
Tất nhiên là hắn đã làm bà ấy tức giận.
Cái tát này giáng thẳng vào mặt Lục Vân.
Lục Vân có thể tránh được, nhưng không cần thiết, khi nhìn thấy Doãn Thu Thủy tức giận mắng hắn, Lục Vân cũng trở nên nghiêm túc hơn, ở khoảng cách gần mà nhìn thẳng vào mắt Doãn Thu Thủy.
"Bà hãy nói cho tôi biết về vụ hỏa hoạn năm đó và cả thân phận thật của tôi."
Nếu Lục Vân có thể lấy được một số thông tin từ chỗ Doãn Thu Thủy mà không cần để lộ thân phận thì điều đó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc tìm ra sự thật.
Bị Lục Vân hỏi như thế, biểu cảm tức giận trên mặt Doãn Thu Thủy lập tức biến mất, thay vào đó, trong mắt bà ấy hiện lên một tia hoảng sợ.
Bà ấy vội vàng tránh ánh mắt của Lục Vân.
"Đã nói thẳng như vậy rồi mà bà còn không muốn nói cho tôi biết sao?" Lục Vân hỏi.
Từ nãy đến giờ vì chuyện cuộc đấu đó mà bà ấy vẫn luôn cực kỳ nóng nảy, cho đến khi Lục Vân hỏi ra câu hỏi đó, ngọn lửa nóng nảy của bà mới vụt tắt.
Ánh mắt Doãn Thu Thủy tối sầm lại, buồn bã nói: "Tôi sẽ không nói cho cậu biết, cậu cũng không nên biết."
Quả nhiên, bà ấy vẫn không chịu nói.
Lục Vân cười khổ một tiếng.
Từ sự sốt sắng của Doãn Thu Thủy có thể thấy bà ấy thực sự quan tâm đến hắn, hay nói là bà ấy quan tâm rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn từ chối nói ra những gì mình biết.
Điều này xác thực đã vượt ngoài sự mong đợi của Lục Vân.
Giọng điệu của Lục Vân dịu đi một chút, nói: "Nếu bà vẫn không chịu nói chuyện này, thì nếu đổi thành một vấn đề khác, bà có thể nói cho tôi biết không?"
"Là gì?" Doãn Thu Thủy yếu ớt trả lời.
"Giữa chúng ta có quan hệ gì?"
"..."
Doãn Thu Thủy vẫn không trả lời.
Lục Vân chậm rãi thở ra một hơi, cười nói: "Tôi hiểu rồi, Doãn chủ nhiệm, tôi sẽ tự mình tìm hiểu, bà không cần thuyết phục tôi nữa, tôi nhất định sẽ xuất hiện trong trận chiến đó."
Đã đến nước này, mà Doãn Thu Thủy vẫn không chịu nói cho hắn biết về mối quan hệ giữa hai người, điều đó có nghĩa là những chuyện này có liên quan đến chuyện gì đó Doãn Thu Thủy không thể nói ra.
Đương nhiên Lục Vân sẽ không ép người khác việc họ không muốn.
Mở cánh cửa văn phòng ra, Lục Vân bước ra ngoài, khi cửa đóng lại, hắn nói: "Cảm ơn viện trưởng Doãn đã quan tâm."
Toàn thân Doãn Thu Thủy run lên, sau đó yếu ớt ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt lộ ra một tia thống khổ.