Đinh Văn Hoành tiêu sái bước đến trước mặt Lục Vân với nụ cười trên môi, trái ngược hoàn toàn với Đoạn Bằng đang bất mãn ở phía sau.
"Lục tiên sinh, tôi có một đề nghị, không biết cậu có thể cân nhắc không ?" Đinh Văn Hoành cười nói.
"Đinh tiên sinh, mời nói."
"Tôi muốn thuê cậu đến học viện chúng tôi dạy."
"Mời về tôi dạy?"
Lục Vân sửng sốt một lát.
Đinh Văn Hoành gật đầu, nói: "Đúng vậy, mời cậu đến học viện võ đạo kinh thành của chúng tôi giảng dạy, đây là cơ sở đào tạo nhân tài của Vũ Minh. Mục tiêu của chúng tôi là trăm hoa nở rộ. Hiện tại trên giảng đường vẫn còn trống một chỗ cho Hoành Luyện tông sư."
Trong lòng Lục Vân thầm suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Không phải Hoành Luyện tông sư bị các người gọi là Vương Bát* tông sư sao? Tại sao ông còn nguyện ý bỏ tài nguyên ra để mở một khóa học chứ?" ( *đồ con rùa, con rùa rụt cổ, nhát chết.)
"Ahh! Lục tiên sinh nói gì vậy, dù là Hoá Cảnh Tông Sư bình thường hay là Hoành Luyện tông sư, đều có thực lực của riêng mình, tôi nào dám khinh bỉ cơ chứ, không có chuyện như vậy đâu."
"Thật sao? Tôi không tin!"
Lục Vân lắc lắc đầu nói tiếp: "Tôi sợ đến lúc đó phụ huynh học sinh sẽ cho rằng tôi đang lừa gạt con cái của họ. Tới lúc đó họ lại cầm dao rượt tôi từ cổng đông sang cổng tây, vậy đây không phải là tôi đang tự chuốc khổ vào thân sao?"
"Không thể nào! Người bình thường làm sao có thể chém cậu được… khụ khụ, ngày xưa khắp thiên hạ người nào cũng thành kiến với Hoành Luyện tông sư. Nhưng hôm nay thì khác, từ những bản lĩnh mà cậu Lục Vân thể hiện ra chắc chắn sẽ mang đến cho thiên hạ một cái nhìn khác về Hoành Luyện tông sư
Và hơn nữa, tôi tin rằng con đường cậu đang đi sẽ khá phổ biến trong giới học viên, đặc biệt là những học viên không thích cạnh tranh, tạo cảm giác an toàn hơn."
Ngoài miệng thì Đinh Văn Hoành nói thế, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng. Sau này gặp những nhiệm vụ truy nã tội phạm cấp SSS chỉ cần cho mấy người này lên làm tiên phong là được rồi, dù sao họ cũng da dày thịt béo.
Lục Vân nói: "Việc này phải để tôi suy nghĩ thật kỹ."
Đoạn Bằng lập tức bày ra vẻ nghiêm túc, nói: "Cân nhắc cái gì nữa? Đinh phó viện trưởng, chúng ta tuyệt đối không được mở khóa học như vậy, làm như vậy là vô trách nhiệm với học viên. Ai cũng muốn làm anh hùng chứ không ai muốn biến mình làm rùa rụt cổ đâu."
"Câm miệng!"
Đinh phó viện trưởng, Đinh phó viện trưởng, lão tử thật sự rất muốn banh miệng cậu ra cho cậu nuốt một ngụm đờm già của lão đây đó.
Lục Vân trầm tư liếc nhìn Đoạn Bằng, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Đinh Văn Hoành, cười nói: "Tôi cảm thấy Đoạn chủ nhiệm nói rất có lý, nếu có cơ hội làm anh hùng không ai nguyện ý làm rùa cả."
"Có đạo lý cái rắm!"
Đinh Văn Hoành quát lên một tiếng: "Mỗi người có một chí hướng của riêng mình, quan điểm cá nhân không thể đại diện cho suy nghĩ của mọi người. Hơn nữa, chẳng phải bản lĩnh của Lục tiên sinh tốt như vậy là do tu luyện Hoành Luyện tông sư đó sao?"
Lục Vân vẫy vẫy tay: "Đó là vì trước kia tôi không hiểu chuyện, nhưng bây giờ tôi đã định hình phong cách của mình rồi, hối hận cũng đã muộn."
Đinh Văn Hoàng nói: "Tôi chỉ muốn để Lục tiên sinh thử một lần mà thôi, lỡ như có người thích con đường này thì sao?"
Đây là cơ hội tuyệt vời để rèn luyện ra những tấm khiên xuất sắc cho Vũ Minh, ông không thể nào bỏ qua được.
Cái gì?
Không chịu học?
Những học viên có học lực thấp phải trở thành Hoành Luyện tông sư, không muốn thì cứ cuốn gói rời khỏi học viện võ đạo kinh thành này đi, chuyện này không phụ thuộc vào việc học viên có chịu học hay không!
"Đinh viện trưởng, ông nói cũng có lý, nhưng bây giờ tôi vẫn còn một câu hỏi rất quan trọng."
"Câu hỏi gì?"
"Ông muốn thuê tôi làm giảng viên, Doãn viện trưởng có đồng ý không?"
"Haha..."
Đinh Văn Hoành để bật ra tiếng cười đầy ẩn ý, sau đó tự tin nói: "Tôi là phó viện trưởng của học viện, tôi đủ tư cách để chọn thuê giảng viên về giảng dạy."
"Phải không?"
Một nụ cười vui tươi xuất hiện trên khuôn mặt của Lục Vân, nói: "Tôi nghĩ tốt hơn là ông nên gọi điện hỏi Doãn viện trưởng một tiếng."
"Chuyện đó không cần thiết!"
Lục Vân lắc đầu: "Vậy không được, không nhận được sự đồng ý của Doãn viện trưởng, tôi không cảm thấy an toàn cho lắm."
"..."
Nhất thời trong lòng Đinh Văn Hoành dấy lên một chút không vui.
Người thanh niên này bị sao vậy, không phải trước kia rất hiểu chuyện sao? Tại sao hôm nay hắn lại nói mấy lời làm ông khó chịu như vậy chứ?
Lục Vân nói hắn cảm thấy không an toàn nếu không có sự đồng ý của Doãn Thu Thủy không khác gì đang nói, Đinh Văn Hoành ông không thể cho Lục Vân cảm giác an toàn chứ?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sao, hắn đang coi thường tư cách phó viện trưởng này đó sao?
Đương nhiên Đinh Văn Hoành không vui, nhưng ông cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, nói: "Nếu cậu muốn nhận được sự đồng ý Doãn Thu… Doãn viện trưởng, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu hỏi."
Thế là.
Đinh Văn Hoành bấm số điện thoại của phòng làm việc của Doãn Thu Thủy và gọi đi ngay trước mặt Lục Vân.
Nhưng người trả lời điện thoại là trợ lý của viện trưởng, nói rằng Doãn Thu Thủy không có ở văn phòng.
Đinh Văn Hoành không còn cách nào khác ngoài việc gọi vào số điện thoại cá nhân của Doãn Thu Thủy, lần này người trả lời điện thoại chính là Doãn Thu Thủy, nhưng khi Đinh Văn Hoành giải thích tình hình cho Doãn Thu Thủy biết.
Đối phương lại im lặng một lúc.
"Kêu hắn đi chết đi!"
Sau khi im lặng, bỗng nhiên Doãn Thu Thủy lạnh lùng nói ra câu này, sau đó cúp máy.
Đinh Văn Hoành sững sờ tại chỗ.
Lục Vân bày ra bộ dạng tò mò, hỏi: "Sao rồi? Doãn viện trưởng đã nói gì?"
"Ách......"
Đinh Văn Hoành cất điện thoại vào túi, bày ra khuôn mặt phức tạp nhìn Lục Vân thật chăm chú, ông hỏi: "Lục tiên sinh, có phải cậu đắc tội Doãn viện trưởng rồi không?"
Lần trước ở văn phòng viện trưởng, ông ấy đã nhận ra hai người này có gì đó không ổn.
Nhưng lúc đó ông không nghĩ chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế.
Ai ngờ, từ giọng điệu vừa rồi của Doãn Thu Thủy có thể nghe thấy rõ ràng giữa hai người họ đang có mâu thuẫn.
Đinh Văn Hoành bối rối, ông ấy thực sự không thể tưởng tượng được Lục Vân đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Doãn Thu Thủy trở nên như vậy.
Lục Vân thở dài nói: "Hưm, Doãn viện trưởng đối xử với tôi như vậy khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Nhưng mà quả thực tôi vô tội. Tôi không biết mình đã đắc tội bà ấy ở chỗ nào nữa."
Đoạn Bằng cười lạnh một tiếng, hả hê cười nói: "Nếu như không phải anh làm chuyện gì quá đáng thì với tính cách của Doãn viện trưởng, bà ấy tuyệt đối sẽ không dùng thái độ đó đối xử với anh."
"Vớ vẩn!"
Lục Vân phản đối nói: "Tôi gặp Doãn viện trưởng tổng cộng có hai lần mà thôi, làm sao có khả năng làm chuyện gì quá đáng chứ?
Tôi cũng mới gặp Đinh viện trưởng có hai lần, nhưng Đinh viện trưởng có đối xử với tôi như vậy đâu, cho nên tôi nghĩ Đinh phó viện trưởng tốt hơn Doãn viện trưởng, anh nghĩ sao, Đoàn chủ nhiệm?"