Bình thường, Lục Vân nhất định sẽ không đối phó với mấy tên hề đó.
Thế nhưng lúc này hắn có một ý tưởng hay hơn.
Diệp Vô Địch hào hứng nói: “Anh rể, tại sao anh lại nói tên WIlson đó đến đúng lúc? Lẽ nào anh định dạy cho anh ta một bài học?”
Lục Vân cười nói: “Đương nhiên rồi, không chỉ dạy anh ta một bài học bình thường mà phải dạy dỗ ra sao cho thật chấn động.”
“Anh rể, anh đỉnh thật!”
Diệp Vô Địch càng hưng phấn, hai mắt sáng ngời, háo hức hỏi: “Vậy em có thể đi xem không?”
“Hỏi chị gái của em đi!”
“Anh rể…”
“Im miệng, mau quay về đại học ở kinh thành đi. Sau này nếu như không có việc gì thì đừng chạy đến Long gia, bọn họ không cùng đường với chúng ta.”
“Vâng!”
Tuy rằng Diệp Vô Địch chỉ nhỏ hơn Lục Vân một chút nhưng cậu ấy cũng không dám đắc tội với hắn nên đành phải cúi đầu rời đi.
Sau khi Diệp Vô Địch rời đi, một tia sáng chợt lóe trong mắt Lục Vân. Hắn lập tức bấm một dãy số được mã hóa đặc biệt và nói điều gì đó.
Không lâu sau, các phương tiện truyền thông ở Long quốc bùng nổ.
Các phương tiện truyền thông ở quốc tế cũng có một làn sóng ngầm.
Thiên Sáp Vương đã đồng ý với lời khiêu chiến của Wilson, dự định đến một hòn đảo ở Thái Bình Dương để đấu một trận với Wilson theo như thời gian đã thỏa thuận và cũng không ngại truyền thông từ các quốc gia khác nhau đến phát sóng trực tiếp.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử trận chiến của Thiên Sáp Vương được truyền hình trực tiếp.
Làm sao có thể không gây chấn động được?
Các phương tiện truyền thông gần như phát điên lên vì phấn khích!
Khi người dân khắp thế giới biết tin, bọn họ rất vui mừng và cũng dành một phút mặc niệm cho người Mỹ tên Wilson kia.
Trước đây từng có rất nhiều người đi khiêu khích kiểu vậy nhưng Thiên Sáp Vương chưa bao giờ để ý tới bọn họ.
Thế nhưng lần này Thiên Sáp Vương lại chấp nhận lời thách đấu.
Điều này giống như kiểu có một tên hề suốt ngày kêu gào đòi khiêu chiến một cao thủ nào đó để thu hút sự chú ý và cuối cùng cao thủ đó đã thực sự chấp nhận lời thách đấu, thật là bi kịch.
Có lẽ là vì Thiên Sáp Vương cảm thấy khó chịu nên muốn hù dọa mấy tên hề đó một chút!
Vì thế nên có vài giây mặc niệm dành cho Wilson.
Đương nhiên những gì xảy ra tiếp theo đã trực tiếp đẩy sự việc này lên đỉnh điểm.
Khi Wilson nhận được tin Thiên Sáp Vương đã nhận lời thách đấu, thay vì sợ hãi đến mức tè dầm, anh ta lại đáp lại đầy vẻ ngạo mạn: “Đợi hắn đến đánh một trận đến chết!”
Lần này thực sự bùng nổ!
Trong lịch sử chưa từng có ai dám mắng Thiên Sáp Vương với giọng điệu như vậy ngoài Wilson.
Đúng là có dũng khí!
Đồng thời điều này cũng khơi dậy sự mong đợi của mọi người trên toàn thế giới. Bọn họ thực sự muốn biết Wilson lấy đâu ra tự tin mà nói ra lời ngông cuồng như vậy. Chẳng lẽ anh ta đã đạt đến cảnh giới thần thánh như anh ta nói?
Nếu vậy đó sẽ là một khoảnh khắc thay đổi cuộc chơi.
Suy cho cùng, danh tiếng của Thiên Sáp Vương quá đáng sợ!
Tuy rằng hắn chưa từng chủ động đi xâm lược bất cứ quốc gia vô tội nào nhưng chỉ cần nhắc đến ba chữ này đều khiến người ta có cảm giác ngạt thở!
Giống như kiểu thiên uy!
Nếu như dám đối nghịch với thiên uy, nghịch chuyển âm dương chính là cách dễ dàng nhất để khơi dậy nhiệt huyết của con người.
Nếu như Wilson không chết trong trận đấu này thì anh ta sẽ trở nên nổi tiếng khắp thế giới!
So với sự chấn động của các phương tiện truyền thông, một trong hai nhân vật chính của sự việc là Vân Thiên Thần Quân cũng đang nghiêm túc làm một việc lớn.
Hắn đang ăn!
Ăn ngấu nghiến, mồm miệng sáng bóng đầy dầu mỡ.
Chẳng vĩ đại giống như trong lời đồn tí nào.
Ngay cả người phục vụ trong khách sạn cũng nói đùa với hắn: “Người anh em, cậu cũng là dũng sĩ diệt mồi sao, dũng sĩ diệt mồi linh hồn diệt mồi, ai diệt mồi giỏi cũng đều là ‘nhân tài’.”
Lục Vân đứng dậy đẩy ghế ra: “Người cùng lý tưởng, người cùng lý tưởng, anh có muốn ăn cùng không?”
“Không dám không dám, tôi sẽ bị trừ lương mất.”
Lúc này, Lục Vân mới để anh ta đi.
Lạc Ly đứng ở một bên cười run người. Cuối cùng cô cũng chắc chắn rằng tiểu Lục Vân đã vượt qua chuyện đó.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vẫn là chàng trai cười tỏa nắng.
“Tiểu Lục Vân, em nói xem tên người Mỹ Wilson đó thật sự ở Thần cảnh sao?” Một lát sau, Lạc Ly đột nhiên hỏi.
Có vẻ như cô cũng biết tin này.
Lục Vân đáp: “Anh ta có ở Thần cảnh hay không không quan trọng, chỉ là danh hiệu mà thôi. Em sẽ chém đầu anh ta chỉ bằng một nhát kiếm.”
“Nói cũng đúng.”
Khi cô cười, mắt cô cong cong như trăng lưỡi liềm.
Thật tự hào khi có một người em trai giỏi như vậy.
Thần cảnh tượng trưng cho tu võ giả có lực chiến đỉnh phong nhưng điều đó cũng không có nghĩa là đã thành thần cũng giống như Vân Thiên Thần Quân, chỉ là một danh hiệu tôn kính mà thôi.
Tên người nước ngoài đó làm sao có thể biết rằng Thiên Sáp Vương căn bản không thuộc cùng một hệ thống với bọn họ. Trước mặt tu luyện giả, tu võ giả Thần cảnh chẳng qua cũng chỉ tương đương với giai đoạn xây dựng nền tảng mà thôi.
Hắn nhớ lão đạo sĩ sư phụ từng nói rằng trong số những tu luyện giả được biết đến hiện tại, cảnh giới cao nhất là Kim Đan kỳ, bọn họ đều là lão yêu quái sống qua hàng trăm năm.
Lục Vân cân nhắc thực lực của bản thân…
Ừm, có thể ngang cơ!
Có thể điên cuồng thêm một chút!
Con người không nên lãng phí tuổi trẻ!
Thần cảnh là cái thá gì chứ, qua mấy ngày nữa chém anh ta để đỡ ngày nào cũng vo ve xung quanh.
Lạc Ly nói: “Nên răn đe những kẻ đó. Giống như tên người biến dị trước đó, nhất định anh ta cũng là một sản phẩm thất bại được tạo ra bởi thí nghiệm di truyền ở Mỹ. Chị nghi ngờ nếu như tên Wilson này thực sự ở Thần cảnh thì chắc là biến đổi gen rồi.”
Lục Vân thản nhiên mỉm cười, tiếp tục ngồi ăn.
“Phục vụ, thanh toán!”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ quầy tính tiền gần cửa truyền đến, Lục Vân lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía đó.
Chói mù mắt!
Chỉ thấy người đàn ông đó mặc bộ quần áo hoa hòe, đeo một chiếc dây chuyền đồng hồ nhỏ bằng vàng, trông người đó giống như nhà giàu mới nổi.
Hai tay hai bên ôm hai cô gái có bộ ngực khủng trông vô cùng sung sướng.
“Chị bảy, chị trở về Vũ Minh Hoa Trung trước đi. Trì hoãn lâu như vậy, nhất định đã dồn không ít công việc rồi.”
“Tiểu Lục Vân, còn em thì sao?”
“Em có việc phải làm trước đã!”
Sắc mặt của Lục Vân âm trầm, đột nhiên bước nhanh về phía “nhà giàu mới nổi” kia, vỗ vai người đó và nói: “Bắt được rồi, tên lừa đảo!”