Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 369: Thả con tép, bắt con tôm



Nhìn đám đồng nghiệp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cảm thán không ngớt, trong lòng Dương Chấn Nham đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.

Đây là người mà ông ta coi trọng.

Người tài Giang Nam mang họ Lục.

Nhưng chuyện càng xuất sắc còn ở phía sau.

Dương Chấn Nham im hơi lặng tiếng bảo mọi người ngồi xuống, hơn nữa còn chủ động mời Lục Vân ngồi bên cạnh mình.

Người trên bàn này đều có thân phận không đơn giản, hơn nữa tuổi tác lớn hơn Lục Vân không chỉ một con giáp, theo lý mà nói Lục Vân ngồi cùng một đám nhân vật lớn như vậy sẽ có vẻ không hợp nhau.

Nhưng hiện thực lại là Lục Vân không hề luống cuống, vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một, khi nhắc tới đề tài nào đó hắn còn chủ động nói ra hai câu, thời cơ mỗi lần nói chen vào đều gãi đúng chỗ ngứa.

Sự bình tĩnh và thong dong này không nên xuất hiện ở độ tuổi của hắn, thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí đôi khi bọn họ còn sinh ra ảo giác rằng trung tâm cuộc trò chuyện nằm trên người thanh niên này.

Quá quỷ dị.

Do Dương Chấn Nham đã sớm quen biết Lục Vân và nhận ra sự bất phàm của hắn nên không nghĩ nhiều mà cố ý vô tình dời đề tài về hướng thi họa.

Bản thân ông là người yêu thích thi họa, bàn tới đề tài này sẽ không có vẻ cố tình và làm ra vẻ.

Hơn nữa do thân phận của mình nên ông rất dễ khống chế hướng đi của đề tài.

Sao Lục Vân lại không rõ ông muốn làm gì, nhưng cũng không vạch trần mà chỉ yên lặng lắng nghe.

Rất nhanh Dương Chấn Nham đã tìm ra thời cơ thích hợp để nói: “Nếu nói đến nhân vật thiên tài giới thi hoạ thì phải nhắc đến Vân Lộc đại sư, thật không biết làm sao cậu ấy vẽ ra được những tác phẩm có ý cảnh sâu xa như vậy.”

“Tỉnh trưởng nói rất đúng, tuy rằng tôi không phải người có hứng thú với thi họa, nhưng đã nghe qua cái tên Vân Lộc đại sư này không biết bao nhiêu lần, đó là một bậc thầy thi họa.”

“Tôi cũng từng nhìn thấy tác phẩm của Vân Lộc đại sư, cho dù không hiểu thi họa thì liếc nhìn một cái cũng có thể cảm nhận được ý cảnh sâu xa trong tranh, thật là quá thần kỳ.”

“Trước đó tôi không hiểu thi họa, nhưng thấy Tỉnh trưởng thích thì cảm thấy nó nhất định là một phạm trù rất sâu xa, vì thế cũng đi tìm hiểu một chút, lập tức phát hiện quả nhiên là thế.”

“...”

Đám người quay quanh đề tài thi họa và Vân Lộc đại sư, mỗi người đều bày ra tài ăn nói, công phu mồm mép rất đáo để.



Lúc này Dương Chấn Nham lại dời mắt về hướng Lục Vân, cười như không cười mà nói: “Cậu Lục, cậu có ý kiến gì với thiên tài giới thi họa là Vân Lộc đại sư không?”

Tới rồi!

Cái tên này lại dùng phương thức này để chào hàng mình.

Sao Lục Vân có thể nuông chiều ông ta, vì thế lập tức trả lời: “Tàm tạm thôi, tôi cảm thấy Vân Lộc đại sư cũng không thần kỳ như mọi người đã nói, có lẽ những tác phẩm kia chỉ là tiện tay vẽ ra để giết thời gian, đâu có thâm ý sâu sắc gì kia chứ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây trừ Dương Chấn Nham ra đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ đều biết địa vị của Vân Lộc đại sư trong giới thi họa là cực cao, đa số người yêu thích thi họa đều coi hắn là thần tượng.

Tỉnh trưởng cũng như thế.

Nhưng thanh niên tên là Lục Vân trước mắt lại dám nói ra lời này, thật sự là đang làm Tỉnh trưởng mất mặt.

Cho dù hắn là thần y Giang Thành được Tỉnh trưởng coi trọng, nhưng hắn cũng không thể vô lễ như vậy!

EQ thật thấp!

Mọi người vốn tưởng rằng sắc mặt Dương Chấn Nham sẽ trở nên khó xem, nhưng ai biết Dương Chấn Nham không chỉ không xị mặt mà nụ cười càng quái lạ.

Chuyện này thực không thích hợp.

Chỉ nghe Dương Chấn Nham cười nói: “Cậu Lục, tôi nghe câu nói vừa rồi của cậu giống như có giải thích rất độc đáo về giới thi họa, không bằng cậu cũng vẽ một bức họa để mọi người xem xem?”

Xem đi!

Quả nhiên Tỉnh trưởng rất tức giận, chuẩn bị chờ Lục Vân vẽ xong sẽ tàn nhẫn phê bình một trận, mượn cớ này trút hết bất mãn trong lòng ra.

Tỉnh trưởng rất cao minh!

Trong lòng mọi người đều khẽ thở dài, người đàn ông trung niên ngồi đối diện Lục Vân lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý là bảo hắn mau nói lời hay.

Lục Vân hiểu ý, lập tức nói: “Tôi không vẽ, dù sao vẽ ra cũng không khác gì tác phẩm của Vân Lộc đại sư.”

“...”

Người đàn ông trung niên đối diện suýt ngã quỵ.



Gỗ mục không thể đẽo!

Không cứu nổi đồng đội heo này!

Lần này chắc Tỉnh trưởng sẽ rất tức giận, sẽ biểu hiện ra mặt?

Mọi người cẩn thận nhìn về hướng Dương Chấn Nham, lại kinh ngạc phát hiện ông vẫn bày ra vẻ mặt quái lạ đó.

Quá quỷ dị.

Dương Chấn Nham nhìn chằm chằm Lục Vân một hồi, thấy hắn vẫn không tỏ vẻ gì thì đành dời mắt đi, trong lòng rất tiếc hận.

Đối với một người coi trọng người tài thì không thể đề cử nhân tài ra ngoài là một chuyện rất thất bại.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Vân thì rõ ràng là không muốn để lộ thân phận của mình, mà ông cũng không tiện nói ra kỳ thật Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư vào lúc này.

Nếu làm như vậy thì ông không thể đạt thành hiệu quả mà mình mong muốn.

Dương Chấn Nham hy vọng là thả con tép bắt con tôm, thông qua dẫn dắt của mình để Lục Vân bước từng bước một để lộ thân phận của Vân Lộc đại sư, tốt nhất là vẽ một bức họa ngay tại chỗ.

Khi đám đồng nghiệp nhìn thấy bức họa này thì ai cũng hiểu ra.

Như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả khiếp sợ lớn nhất.

Nhưng nếu thân phận này do Dương Chấn Nham nói ra thì sẽ giảm đi chút cảm giác.

Mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm một lát, lần này Dương Chấn Nham không cố tình dẫn đường đề tài nữa mà trò chuyện một hồi lại tự nhiên nhắc tới Vân Thiên Thần Quân.

Tin tức Vân Thiên Thần Quân ngã xuống đang lan truyền khắp mọi nơi.

Người dân Long quốc dù là người thường hay tu võ giả đều sẽ nhắc tới một hai câu, trên mặt đầy vẻ đau thương.

Thần quân ngã xuống, tín ngưỡng sụp đổ.

Người dân Long quốc có bao giờ phải tuyệt vọng như vậy đâu?

Lục Vân thấy cảm xúc của bọn họ đột nhiên sa sút thì lạnh nhạt nói một câu: “Kỳ thật Vân Thiên Thần Quân ngã xuống cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.”