Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 390



Chương 391

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy chị ba?” Lục Vân thấy bước chân vội vàng của cô thì hơi căng thẳng, dự cảm được có thể thật sự có chuyện gấp gì, vì thế nhịn không được hỏi một câu.

Liễu Yên Nhi nói, “Tiểu Lục Vân, dù sao thân phận sát thủ của chị đã bị em biết, cho nên không giấu em nữa, lần này chị muốn đi gặp một người, là tuyến trên của chị trong Ám Ảnh Các, danh hiệu Ưng Mục.”.

Dù sao Ám Ảnh Các cũng là tổ chức không thể phơi bày ra ánh sáng, luôn áp dụng hình thức tiểu đoàn đội một trên ba dưới, hơn nữa ai cũng có danh hiệu tương ứng để tránh bị diệt sạch.

Danh hiệu của Liễu Yên Nhi là ‘ Dạ Sắc Vi ’, ba người còn lại trong đội của cô lần lượt là Ưng Mục và Hắc Bạch Vô Thường, cũng chính là hai người lần trước bị Lục Vân xử lý.

Ưng Mục là tuyến trên, là người duy nhất biết thân phận thật của ba người, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì lần này tìm Liễu Yên Nhi là liên quan đến cái chết của Hắc Bạch Vô Thường. Liễu Yên Nhi dẫn Lục Vân theo là để phòng hờ bất trắc.

Lục Vân nói, “Chị Yên Nhi, nói như vậy thì chẳng phải chỉ cần xử lý Ưng Mục kia thì không còn ai thân phận sát thủ của chị?”.

Liễu Yên Nhi gật gật đầu, “Đúng là như thế, tuy rằng Ưng Mục cũng có tuyến trên, nhưng chắc tuyến trên của anh ta cũng không biết thân phận của chị”.

Hình thức quản lý đoàn đội này thật sự quá cẩn thận, cho dù một tuyến phía dưới bị tiêu diệt cũng không ảnh hưởng đến bên trên hoặc những người khác cùng đoàn thể, trừ phi là giết dần từ tầng trên xuống bên dưới, nhưng đây tuyệt đối là công trình lớn, đủ thời gian để Ám Ảnh Các tiến hành phản ứng và điều chỉnh.

Lục Vân vỗ vỗ trán và nói, “Hiện tại em mới nhớ lại, hình như chị với chị bảy là đối lập, nhiều năm như vậy lại bình yên không có việc gì sao?”.

“Chuyện em bảy là minh chủ Võ Minh khu Hoa Trung thì chị chỉ mới biết vào lần trước thôi, hơn nữa công tác bảo mật thân phận của chị luôn rất tốt.” Liễu Yên Nhi nói xong thì trừng Lục Vân một cái, “Còn không phải phải trách em, em đến một cái là khuấy tung mọi chuyện lên”.

“Hì hì, chị nói vậy làm em quá có cảm giác thành tựu. Đúng rồi chị Yên Nhi, lúc trước vì sao chị lại gia nhập Ám Ảnh Các, sao hiện tại lại muốn rời khỏi?”

Nhìn dáng vẻ của chị ba thì tuyệt đối không phải muốn đi uống trà với Ưng Mục, rõ ràng là muốn xử lý đối phương, bởi vì chỉ khi Ưng Mục chết thì cô mới có thể thật sự thoát ly tổ chức sát thủ này.

Liễu Yên Nhi nói, “Chuyện này thì sau này bàn tiếp, chờ bà đây làm xong chuyện quan trọng trước đã.”

Ban ngày quán bar có rất ít người.

Liễu Yên Nhi bảo Lục Vân chờ ở cửa phòng khách quý, mình thì đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy bên trong đã có một bóng người đang ngồi, cả người trùm kín mít.

Hắn ta nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, trên mặt cũng đeo một cái mặt nạ đặc chế. Đó là tuyến trên của Liễu Yên Nhi, sát thủ Ưng Mục.

“Dạ Sắc Vi, chắc tôi không cần nói nhiều về mục đích tôi đến tìm cô đúng không?”.

Giọng nói của Ưng Mục đã qua xử lý đặc thù, vị trí cổ áo có giắt một cái máy thay đổi giọng, nhìn thấy Liễu Yên Nhi vào cửa thì đi thẳng vào chủ đề, đôi mắt sắc bén ấy như muốn đâm thủng cả người Liễu Yên Nhi.

Vẻ mặt Liễu Yên Nhi không chút thay đổi, lạnh lùng nói, “Tôi không biết anh đang nói gì.”.

“Hắc Bạch Vô Thường là do cô giết.” Ưng Mục nói rất chắc nịch.

Lời này của hắn ta không giống chất vấn, mà càng như một kết luận, đây là kết quả hắn ta căn cứ vào manh mối đã biết để phỏng đoán ra, cũng là kết quả có khả năng nhất.