Chị hỏi vấn đề này, đương nhiên em sẽ trả lời là chị, nếu em trả lời là chị khác, chẳng phải sẽ bị chị đánh chết em luôn sao.
“Dối trá, rõ ràng chúng ta có nhiều cơ hội như vậy…”
“E hèm, chị Yên Nhi, chúng ta hãy xử lý cái xác trước đã!”
…
Sau khi trở về từ quán bar Dạ Sắc, Lục Vân bí mật đi đến sân sau một mình.
Hắn do dự một hồi lâu.
Cuối cùng, hắn bấm một số điện thoại đặc biệt, ra lệnh: “Giúp tôi kiểm tra thân thế của một người.”
Lão đạo sĩ từng khuyên Lục Vân rằng, vấn đề thân thế này cứ thuận theo tự nhiên là được, nhưng Lục Vân không thể chịu đựng được nữa, hắn muốn giúp Liễu Yên Nhi một tay, vì vậy hắn đã thông báo cho Ám Bộ.
Chờ đợi một hồi.
“Chủ nhân, thuộc hạ vô năng. Chúng thuộc hạ không thể điều tra ra thân thế của cô Liễu. Chúng tôi đã huy động tất cả các mạng lưới thông tin, nhưng chỉ tìm được thông tin về cô Liễu sau khi cô ấy vào cô nhi viện Ánh Dương.”
“Không trách cậu, giúp tôi điều tra một chút thân thế của sáu người khác……”
Lục Vân đã đưa thông tin của sáu chị em còn lại cho Ám Bộ, nhưng kết quả vẫn là trống rỗng, thông tin trước khi vào trại trẻ mồ côi đều trống rỗng.
Ngay cả Diệp Khuynh Thành, dù cô có cô gặp được Diệp gia, thì thông tin về thời thơ ấu của cô cũng trống rỗng.
Lục Vân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lo lắng nói: “Còn tôi thì sao?”
“Thuộc hạ bất tài…”
Nghe được những lời này, tâm tình Lục Vân trở nên cực kỳ phức tạp.
Mạng lưới thông tin Ám Bộ của hắn rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ, ngay cả Ám Bộ cũng không thể tìm ra lai lịch của hắn và bảy người chị gái, giống như họ đã bị ai đó cố tình che dấu, điều này rất kỳ lạ.
“Thật là một ván cờ lớn!”
Lục Vân có thể chắc chắn rằng phải có một, thậm chí là một vài bàn tay lớn đang thao túng tất cả những điều này, bởi vì hắn đã yêu cầu Ám Bộ kiểm tra lai lịch của Vương Cương và Triệu Lỗi, kết quả thân thế của bọn họ rất trong sạch.
Duy nhất chỉ có Lục Vân và bảy chị gái của hắn.
Đáp án có thể sẽ khiến người ta sởn cả gai ốc.
Lão đạo sĩ nhất định biết điều gì đó, nên mới dặn mình cứ để thuận theo tự nhiên, xem ra nhất định phải dành chút thời gian quay lại đạo quán hỏi lão đạo sĩ xem chuyện này rốt cuộc là sao.
Lục Vân lắc đầu.
Đêm đã tối dần.
Lục Vân đang nằm ngủ trong phòng, chợt nghe có tiếng cọt kẹt, cửa vừa bị mở ra liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp rón rén lẻn vào.