Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 402



Chương 403

Khi Mã Trạch biết tin, anh ta im lặng một hồi rồi nói với Dương Quân: “Anh làm rất tốt. Nếu như sau này anh gặp phải bất kì rắc rối nào, Hắc Long Hội chúng tôi nhất định sẽ giải quyết giúp anh.”

“Cảm ơn Mã thiếu gia.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Dương Quân lại khác.

Phản ứng của Mã thiếu gia có gì đó không đúng!

Trước đây Dương Quân cũng từng đến báo tin một lần, người đàn ông tiếp cận Thẩm Tĩnh Nghi vô cùng khốn khổ. Chỉ trong một ngày mà chân tay đứt đoạn.

Theo như dự đoán của Dương Quân, lẽ ra khi Mã Trạch hay tin, anh ta sẽ lập tức đứng dậy đi cùng với một nhóm Hắc Long Hội lao đến cổng trường Đại học Giang Nam chặn Lục Vân lại.

Thế nhưng lần này Mã Trạch lại không làm gì cả.

Thậm chí còn có chút do dự.

Đương nhiên là Dương Quân không hề biết rằng Mã Trạch đã từ bỏ Thẩm Tĩnh Nghi từ lâu. Vì dù sao cũng là do Thẩm Tĩnh Nghi mà anh ta đã động đến một người vô cùng đáng sợ khiến cho ba anh ta mất đi một cánh tay.

Anh ta làm gì còn cái gan đi khiêu khích Thẩm Tĩnh Nghi nữa chứ.

Lý do tại sao Mã Trạch lại nói với Dương Quân rằng anh ta làm rất tốt là vì Mã Trạch có ý tưởng khác.

Mặc dù anh ta không còn tơ tưởng đến Thẩm Tĩnh Nghi nữa nhưng ba anh ta, Mã Tam gia đã nói rằng nếu như sau này còn gặp lại tu luyện giả đó nữa thì phải tôn trọng hắn. Cho dù có phải làm một con chó bên cạnh hắn thì cũng là một niềm vinh dự.

Hơn nữa, Thẩm Tĩnh Nghi lại còn rất thân thiết với tu luyện giả đó nữa.

Hôm nay, lại có một người đàn ông không biết sống chết tới gần Thẩm Tĩnh Nghi. Điều đó cũng có nghĩa là đào góc tường của tu luyện giả kia. Nếu như đem tin tức này báo cáo cho tu luyện giả kia thì cũng tính là một thành tựu lớn.

Tu luyện giả đó chính là Lục Vân.

Vì thế, Mã Trạch vội vã quay lại để thảo luận vấn đề này với ba mình là Mã Tam gia.

Sau khi nghe xong, Mã Tam gia cũng nghĩ rằng đây là một cơ hội.

Ông ta đã muốn trở thành một con chó của Lục Vân từ lâu rồi. Cho nên ông ta đã vất vả đi tìm thông tin liên lạc của Lục Vân và gọi điện thoại cho hắn: “Tiền bối, là tôi, Tiểu Mã đây.”

Ông ta không dám xưng mình là Mã Tam gia trước mặt Lục Vân mà chỉ dám xưng là Tiểu Mã.

“Mã Tam gia?”

Lục Vân sửng sốt một hồi, sau đó nói với giọng điệu kỳ lạ: “Tại sao ông lại có số của tôi?”

“Tôi xin số từ Triệu Lôi. Xin lỗi vì đã gọi điện thoại cho tiền bối đột ngột như thế này.” Mã Tam gia cung kính nói.

“Có gì nói đi!”

“Tiền bối à, chuyện là như vậy. Hôm nay tôi ngoài ý muốn phát hiện ra được một chuyện đó chính là có một tên không có mắt dám lại gần người phụ nữ của tiền bối.”

“Người phụ nữ của tôi?”

Lục Vân tự hỏi, chẳng lẽ có con ruồi nào dám le ve xung quanh các chị gái?