Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 464



Chương 467

Căn bản Lục Vân không làm ra bất kỳ động tác hoa mỹ nào, hắn chỉ nhấc chân phải lên, sau đó thả xuống, liền nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố thật lớn, xung quanh miệng hố xuất hiện các đường nứt giống như mạng nhện lan tràn.

“…”

Hiện trường nhất thời rơi vào trạng thái yên lặng trong giây lát.

Lúc này, giọng nói Lục Vân đột nhiên lại vang lên, nói: “Lại thêm một cước mười lăm năm công lực, anh dịch cho anh ta, hỏi anh ta có dám tiếp hay không.”

Bang!

Lần này là chân trái.

Một cái hố khổng lồ khác, với những vết nứt lan rộng như mạng nhện.

“…”

Không cần Âu Dương Minh Hạo phiên dịch, khí thế đáng sợ này đã làm cho cái Ichisuke Eikawa kinh hãi, anh ta không ngừng kêu to: “Long Quốc… Tôi sợ quá, tôi muốn trở về nhà!”

Đừng nói là đai đen Taekwondo, cho dù có trang bị đôi chân bằng sắt, thì anh ta cũng không chịu nổi uy lực từ hai cước này của Lục Vân!

Âu Dương Minh Hạo cũng suýt tè ra quần.

Anh ta đấu đá với Lục Vân là chỉ vì ghen tuông, nên luôn muốn chống đối Lục Vân, anh ta cho rằng thị lực của Diệp Khuynh Thành có vấn đề mới chọn hắn, nhưng cho đến tận ngày hôm nay anh ta mới nhận ra rằng, người có vấn đề về thị lực thực sự là anh ta mới đúng.

Chỉ một cước thôi đã tạo ra một cái hố to trên sàn bê tông.

Đó là gì!

Chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng biết, đây là thực lực chỉ có võ giả mới có!

Lúc Âu Dương Minh Hạo nhận ra người mà anh ta căm ghét bấy lâu nay thực sự là một võ sư thì anh ta lập tức sợ đến ngu người.

Lục Vân đến vỗ vỗ vai anh ta, cười nhạt nói: “Người trẻ tuổi, anh muốn giành phụ nữ với tôi sao, anh còn quá non.”

Anh nghĩ tôi cần heo ăn thịt hổ* với anh sao? (Giả trang thành bộ dáng vô hại để đối phó với kẻ thù)

Ngây thơ.

Sức mạnh của tôi thực sự nằm ở đây, bản thân tôi đã là một con rồng, tôi muốn ăn thịt một con hổ như anh, cũng chỉ cần vài phút mà thôi, thế thì tôi còn cần giả heo làm gì?

Huống chi, Âu Dương Minh Hạo căn bản không phải hổ, thậm chí ngay cả đầu heo cũng không bằng.

Lục Vân tùy tiện tiết lộ một, hai phần thực lực đã trực tiếp khiến anh ta choáng váng.

Diệp Vô Địch ở một bên cũng sửng sốt một lúc lâu, lúc tỉnh táo lại, không khỏi cảm thán nói: “Mẹ ơi, anh rể, anh thật lợi hại, anh rể, anh chính là thần tượng của em!”

Đôi mắt của thằng nhóc này sáng rực lên

Lục Vân nói: “Thằng nhãi đầu đất này, lại có thể lật mặt nhanh như vậy, nhưng mà tôi không phải là anh rể của cậu, tôi càng không muốn làm thần tượng của cậu.”

“Ha..ha, anh rể đang đùa em sao? Mẹ em đã nói, dù anh có hóa thành tro cũng phải nhớ rõ mặt anh, anh vĩnh viễn là anh rể của Diệp Vô Địch em.”

Chỉ vài phút trước thôi, chính Diệp Vô Địch cũng sẽ không tin cậu ta sẽ nói ra lời như vậy.