“Luận võ còn chưa kết thúc, các người đắc ý cái gì? Này lão già, cho dù ông là Hóa cảnh đỉnh phong thì như thế nào, hôm nay đối đầu với Bát Chỉ Tông Sư tôi, ông cũng phải thua thôi!”
Hầu Dũng bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, rống lớn một tiếng, mặt mũi tràn đầy biểu cảm hung ác, lại một lần nữa chủ động phát động công kích, giận dữ hét về phía Khương Thiên Viễn.
Chỉ có điều, lúc này đây trên tay phải của hắn ta, lấp ló một cây châm nhỏ có thoa độc dược.
Chiến đấu chính thức khai hỏa.
Khóe miệng Hầu Dũng toát ra một nụ cười vừa khiêu khích lại tự tin, ngay khi hiệu lệnh vừa dứt, liền như mãnh hổ xuống núi, phóng thẳng về phía Khương Thiên Viễn, khí tức cuồng bạo cũng đồng thời tuôn trào tứ hướng.
Ra tay quyết đoán, ác liệt tàn nhẫn.
Sẽ không có một chút đồng tình nào vì đối phương lớn tuổi.
Điều hắn ta muốn là đánh nhanh thắng nhanh, tốt nhất là có thể giải quyết Khương Thiên Viễn trong vòng ba chiêu, để cho phần đông phú hào ở Kim Lăng trông thấy khí thế mạnh mẽ bá đạo của hắn ta.
Đây sẽ là một hồi trống
Một hồi trống báo hiệu cho việc Hầu gia bọn hắn sẽ trở lại Kim Lăng, đồng thời là một hồi trống ăn mừng bọn hắn sắp xông lên vị trí bá chủ Kim Lăng này.
Chỉ có cách chiến đấu nhanh gọn, nghiền ép tuyệt đối, mới có thể phô bày đầy đủ sự cường thế của Hầu gia bọn họ.
Ầm!
Hầu Dũng vừa ra tay, hai đấm mạnh như sấm, nã đến trước người Khương Thiên Viễn, sắc mặt của mọi người đang quan sát bốn phía đều khẽ biến, trong nội tâm thầm thán phục không hổ là Bát Chỉ tông sư, vừa ra tay đã không giống người thường.
Còn lão già khọm Khương Thiên Viễn kia, có thể tiếp được một chiêu của Hầu Dũng hay không mới là vấn đề.
Bên chỗ Hầu gia.
Hầu Vân Sơn cười lạnh một tiếng nói: “Khương Thiên Viễn, có lẽ đánh chết ông cũng không ngờ được, đã cách nhiều năm như vậy mà Hầu gia tôi vẫn có thể quay về Kim Lăng lần nữa, nếu ông nhận thua sớm một chút đã không cần đứng ra hứng chịu đau khổ này rồi đúng không?”
Trước lúc luận võ, hai nhà trao đổi qua một lượt, nếu như lúc ấy Khương Thiên Viễn ngoan ngoãn thỏa hiệp thì trận luận võ này cũng không cần diễn ra nữa.
Khương gia trực tiếp giao ra chín phần tài sản, rồi rời khỏi Kim Lăng, nói không chừng còn có thể để lại ấn tượng thức thời cho mọi người, bảo toàn được vài phần mặt mũi.
Thế nhưng Khương Thiên Viễn không cam lòng, kiên trì muốn tiếp tục trận chiến này.
Đã vậy thì Hầu gia chỉ có thể thành toàn cho ông thôi.
Hầu Vân Sơn đã sớm đã thông báo cho Hầu Dũng biết, trận chiến này, phải cho Khương Thiên Viễn thua trong thê thảm và chật vật, tốt nhất là có thể đánh ông thành một con chó chết, rửa sạch sỉ nhục nhiều năm trước ông ta thua trong tay Khương Thiên Viễn.
Hầu Dũng thực sự đã không phụ sự kì vọng của ông ta, vừa ra tay đã sử dụng chiêu thức hung ác công kích Khương Thiên Viễn.
Nhưng ngay khi mọi người còn đang hoài nghi Khương Thiên Viễn có thể tránh thoát khỏi chiêu này của Hầu Dũng hay không, thì chỉ thấy Khương Thiên Viễn đưa bước chân đạp mạnh về phía trước, đối mặt với thế công bá đạo của Hầu Dũng, ông không lùi mà còn tiến tới, tựa như thật sự muốn trực tiếp đối đầu với Hầu Dũng.