Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 490



Chương 495

Khi mọi người ở đây đều cho rằng sắp có máu bắn ngay hiện trường thì một bóng người bỗng lao ra từ hướng Khương gia, xông lên đài đá, sau đó giơ một tay túm Khương Thiên Viễn ra, đòn công kích của Hầu Dũng cũng thất bại.

Nơi này lập tức trở nên yên tĩnh.

Thanh niên kia là ai?

Khương Thiên Viễn ho ra máu, còn tưởng rằng mình thật sự phải chết dưới nắm đấm của Hầu Dũng, nhìn thấy người cứu mình là ai thì suy yếu nói: “Tạ… n cứu mạng…. của tiền bối.”

“Đừng nói chuyện!” Đầu tiên Lục Vân lấy kim châm cứu ra phong bế tâm mạch của Khương Thiên Viễn, khống chế khí huyết đang trôi đi trong thân thể ông, sau đó mới đứng dậy nhìn về phía Hầu Dũng, nói: “Ông muốn giết người?”

Sau khi Hầu Dũng tấn công thất bại thì ngây ngẩn cả người.

Bởi vì tình huống vừa rồi là cục diện Khương Thiên Viễn nhất định phải chết, Hầu Dũng không tin nổi có người cứu được Khương Thiên Viễn vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó.

Khi nghe thấy Lục Vân chất vấn, trong lòng hắn ta càng kinh hãi, người cứu Khương Thiên Viễn còn trẻ như vậy sao?

Sau khi ổn định tinh thần, Hầu Dũng cố ra vẻ trấn định mà nói: “Quyền cước không có mắt, có sống có chết rất bình thường.”

“Ông không nghe thấy Khương gia đã nhận thua?”

“Xin lỗi, khi chiến đấu tôi không thể phân tâm, không nghe thấy âm thanh dưới đài, chỉ cần trọng tài chưa tuyên bố ngừng thi đấu thì tôi không có khả năng dừng tay.” Hầu Dũng nói có sách mách có chứng.

Lục Vân không hỏi lại hắn ta, mà đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Tạ Trừ, cười lạnh và nói: “Con sâu mọt Võ Minh này thật đủ công bằng công chính!”

Sắc mặt Tạ Trừ biến đổi, quát: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói cái gì?” Lục Vân tiếp tục cười lạnh: “Mặt ngoài anh như đang đoạt lại ám khí của Hầu Dũng, kỳ thật là lén đưa một viên đan dược có thể gia tăng tu vi trong nháy mắt cho ông ta, chẳng lẽ đây là cái gọi là công bằng công chính?”

Tiếng nói của hắn chấn động cả quảng trường, mọi người lập tức sôi trào.

Kỳ thật họ đã sớm cảm thấy không thích hợp, nếu Hầu Dũng thật là đỉnh cao Hoá Cảnh, mới đầu chỉ áp chế tu vi chơi đùa với Khương Thiên Viễn thì vì sao lúc đánh trả lại sử dụng ám khí? Trực tiếp tung ra thực lực chân chính không phải được rồi à?

Rất nhiều người đã suy đoán có thể Hầu Dũng ăn đan dược nào đó, nhưng dù đoán được thì họ cũng không dám nói ra, thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Bởi vì cả họ cũng nhìn ra vấn đề, Tạ Trừ không có khả năng không phát hiện, nhưng hắn ta lại làm bộ không có chuyện gì phát sinh, điều này chứng minh Tạ Trừ căn bản là một bọn với Hầu Dũng.

Cả chấp sự Võ Minh cũng thiên vị như vậy thì làm sao họ dám nhảy ra nghi ngờ, làm vậy không phải chê mình sống lâu quá à.

Nhưng Khương gia thì khác, họ đã phẫn nộ tới cực điểm.

Trong mắt Khương Chính Hồng tràn đầy lửa giận, lớn tiếng nói: “Tạ chấp sự, làm phiền cậu giải thích cho chúng tôi nghe, ba tôi không thể bị Hầu Dũng đánh oan uổng thành như vậy được!”

Tạ Trừ chột dạ, nhưng lại lập tức cắn răng nói: “Quả thực là nói bậy nói bạ, anh nói tôi đưa đan dược cho Hầu Dũng, anh có chứng cứ gì? Huống chi anh còn tùy tiện xông lên làm nhiễu loạn trật tự khi buổi luận võ chưa kết thúc, anh có biết tội hay không?”

Giỏi cho một chiêu đánh trống lãng, tránh nặng tìm nhẹ. Rõ ràng là Lục Vân đang chất vấn Tạ Trừ, kết quả lại bị Tạ Trừ chụp mũ ngược lại, nói hắn nhiễu loạn trật tự, thật là cao minh.