Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 5: Vết bớt, tia chớp màu tím!



Diệp Khuynh Thành luống cuống, trước nay cô chưa từng sợ hãi điều gì, mà lúc này ở trong sự kinh hãi lạo trộn lẫn sự tức giận mãnh liệt.

Vừa rồi Lục Vân trượng nghĩa tương trợ, Diệp Khuynh Thành đã thay đổi cái nhìn đối với hắn, cứ coi như không phải em trai của mình thì cũng có thể kết giao bằng hữu.

Nhưng ai biết, lại phát sinh một màn như vậy.

Lẽ nào Diệp Khuynh Thành vừa thoát khỏi bầy sói giờ lại rơi vào hang cọp.

Cô phẫn nộ giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng mắt cô lại nhìn thấy một vật làm cho Diệp Khuynh Thành cả người đều dại ra.

Lục Vân có một bí mật nhỏ, chính là ở trên đùi có một cái bớt, một cái bớt giống như tia chớp màu tím.

Cái bớt này, bọn nhỏ trong viện phúc lợi đều biết.

Đương nhiên bảy người chị của hắn cũng biết.

Cho nên lúc Diệp Khuynh Thành nhìn thấy tia chớp màu tím liền biết, thanh niên trước mắt này chính là em trai xa cách mười năm của cô.

"Tiểu Lục Vân, thật sự là em... thật sự là em sao, chị còn cho rằng, sẽ không gặp lại em nữa."

Diệp Khuynh Thành đứng dậy ôm Lục Vân vào trong ngực, nước mắt không ngừng ào ào chảy ròng, giống như con sông vỡ đê.

Lỗ mũi Lục Vân cay cay.

Không thay đổi, tất cả đều không thay đổi, chị cả vẫn là chị cả, thời gian mười lăm năm, căn bản không làm cho quan hệ hai người trở nên xa cách, ngược lại càng ngày càng thân mật.

Lục Vân rất cảm động, âm thầm thề, sau này nhất định sẽ dùng hết toàn bộ sức lực để bảo vệ chị gái.

Chỉ là, vì sao luôn cảm giác có chỗ nào không đúng?

Rất nhanh Lục Vân liền phát hiện có chỗ nào không đúng, cười khổ nói: "Chị, để em mặc quần vào đã."

“……”

Diệp Khuynh Thành đỏ mặt, nhưng rất nhanh lại trừng Lục Vân một cái: "Không biết xấu hổ cái gì, cũng không phải chị chưa từng thấy qua!"

“Ý em không phải vậy mà ở đây có người ngoài.”

“A!”

Diệp Khuynh Thành kinh hô một tiếng, đột nhiên ý thức được, nơi này không chỉ có hai người bọn họ.

Vội vàng chạy tới kiểm tra Hà Thuận một chút, phát hiện hắn còn hôn mê, Diệp Khuynh Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hà Thuận nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, lúc này hắn đã bỏ lỡ một hình ảnh vô giá.

Porsche 911 khởi động.

Lái xe là Diệp Khuynh Thành, Lục Vân ngồi ở ghế lái phụ.



Hai chị em nhiều năm không gặp, đương nhiên là nói không hết chuyện.

Trong đó Diệp Khuynh Thành quan tâm nhất, chính là trong trận hỏa hoạn mười lăm năm trước Lục Vân làm sao sống sót được.

Còn có mười lăm năm này, hắn rốt cuộc đã trải qua những gì.

Lục Vân nhất nhất giải đáp, nhưng cũng không có nhắc đến chuyện năm năm chinh chiến ngoài biên cương, chỉ nói mười lăm năm đều ở trên núi theo lão đạo sĩ tu luyện.

Diệp Khuynh Thành sau khi nghe xong, sâu kín liếc hắn một cái: "Cậu ở đây kể chuyện tiên hiệp với chị đấy à?"

Cô đương nhiên sẽ không tin chuyện thái quá như vậy.

Nói thật chị lại không tin, Lục Vân cũng rất bất đắc dĩ!

May mắn Diệp Khuynh Thành không có tiếp tục truy cứu, hưng phấn nói ra:

“Các chị khác nếu nếu biết cậu còn sống, hơn nữa còn trở thành một tiểu tử đẹp trai, không biết sẽ có tâm tình như thế nào.”

“Haha, chị phải giữ bí mật trước đừng nói vội, chuẩn bị cho các chị ấy một điều bất ngờ.”

“Cậu đúng là nghịch quá nha.”

Diệp Khuynh Thành lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

Hai người trên đường đi nói chuyện phiếm với nhau, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc lấy lại tinh thần thì cũng đã đến tập đoàn Khuynh Thành.

Khi hai người vừa nói vừa cười tiến vào cao ốc Khuynh Thành, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Băng sơn nữ thần của bọn họ, từ khi nào thì cùng một nam nhân thân mật như vậy?...

Xong rồi, tan nát cõi lòng.

Đêm nay nhất định có vô số người mất ngủ.

Mà chuyện đầu tiên Diệp Khuynh Thành làm khi trở lại công ty, chính là để cho quản lý bộ phận nhân sự Lưu Chí Phong cút đi.

Không bao giờ nói hai lời.

Diệp Khuynh Thành chính là một nữ nhân mạnh mẽ vang dội như vậy.

Chức quản lý bộ phận nhân sự trống ra, Diệp Khuynh Thành trừng mắt nhìn Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, có hứng thú làm quản lý hay không?"

Lục Vân cười khổ lắc đầu: "Hay là thôi đi, em dốt đặc cán mai về lĩnh vực này lắm.”

Mặc dù hắn là Thiên Nhai Vương, bộ hạ ba mươi sáu cương đều là danh chấn bát phương thần tướng, nhưng quản lý cái này với quản lý công ty vẫn không giống nhau.

Quản lý Thiên Sáp, chỉ cần có vũ lực cường đại là được, nhưng quản lý công ty, lại cần các loại điều lệ chế độ.

Lục Vân cũng không am hiểu những thứ này.

Diệp Khuynh Thành cũng là nói: "Không sao, chỉ là cho cậu treo chức mà thôi, có cái gì không hiểu, An Kỳ sẽ dạy cậu.”



Cố An Kỳ là thư ký của Diệp Khuynh Thành, quan hệ hai người rất tốt, ở công ty là cấp trên cấp dưới, đến nơi riêng tư chính là bạn thân.

Nếu chị cả đã nói như vậy, Lục Vân cũng không thể từ chối mãi được, nếu không sẽ cảm thấy không thích hợp.

Hai người đang nói, Cố An Kỳ gõ cửa đi vào.

Đây là một người phụ nữ gợi cảm, khoảng hai mươi lăm hai sáu tuổi, mặc đồng phục OL.

Kính gọng vuông màu hồng phấn, che đi nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cô.

Tổng thể mà nói, nhan sắc của Cố An Kỳ là tương đối khá, ở trong công ty chỉ sau cao lãnh nữ thần Diệp Khuynh Thành mà thôi.

Nhưng Lục Vân chỉ nhìn thoáng qua, liền dời ánh mắt đi, trong lòng hắn, không có nữ nhân nào sánh bằng bảy người chị của hắn.

An Kỳ, cô tới vừa đúng lúc, tôi giới thiệu một người cho cậu làm quen.

Diệp Khuynh Thành vừa cười vừa nói: "Hắn là em trai của tôi tên Lục Vân, tôi chuẩn bị đem chức vị quản lý đang trống cho hắn, cậu cảm thấy như thế nào?"

Theo ánh mắt Diệp Khuynh Thành, Cố An Kỳ liếc Lục Vân một cái, biểu tình có chút sâu xa.

Vừa rồi lúc ở bên ngoài, chợt nghe thấy các đồng nghiệp nghị luận nói, tổng giám đốc mang theo một con thỏ trắng trở về.

Cố An Kỳ đương nhiên không tin, bởi vì cô biết ánh mắt của tổng giám đốc cực cao, không phải ai cũng có thể lọt vào nhãn quang của cô.

Nhưng bây giờ xem ra, tổng giám đốc quả nhiên đã thay đổi sa đọa đến mức này.

"Diệp tổng, có mấy lời tôi không biết có nên nói hay không?"

Quan hệ hai người mặc dù tốt, nhưng là ở trong công ty, Cố An Kỳ vẫn có chừng mực xưng hô Diệp Khuynh Thành là 'Diệp tổng'.

Diệp Khuynh Thành cười nói: "Đều là người một nhà, có lời gì nói thẳng đi!"

Vì thế Cố An Kỳ đẩy đẩy kính gọng vuông trên sống mũi, nói ra:

"Tôi cảm thấy công ty sắp đưa ra thị trường, ban quản lý không nên dễ dàng thay đổi, nhất là chức quản lý bộ phận nhân sự, thà để trống, cũng không nên để vị Lục tiên sinh này nhậm chức."

“Ồ? Nói lý do đi.”

Cố An Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra hai chữ: "Dị nghị.”

"Có phải cậu cũng cho rằng, Lục Vân là tôi bao nuôi?" Diệp Khuynh Thành lập tức hiểu ra ý tứ của An Kỳ

Cố An Kỳ nói: "Không phải tôi nghĩ, mà là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.”

Công ty sắp đưa ra thị trường, nếu lúc này truyền ra tin tức Diệp Khuynh Thành vì nâng đỡ nhân tình thượng vị, đá rớt nhân viên cũ, tuyệt đối sẽ làm cho công ty mang tiếng xấu.

Diệp Khuynh Thành làm sao có thể không hiểu đạo lý này, nhưng nàng không giải thích nhiều, vung tay lên nói:

“Tôi quyết định, từ bây giờ Lục Vân sẽ là quản lý bộ phận nhân sự của công ty chúng ta. An Kỳ, cậu dẫn cậu ấy đi làm quen với tình hình ở công ty đi."