Ngũ quan trên mặt cũng mơ hồ biến thành một đống thịt thối, cái duy nhất có thể phân biệt đó là hàm răng dính đầy máu thịt và một con mắt đỏ tươi.
Nó tức giận liếc mắt nhìn Lục Vân nhưng lại không dám tới gần. Trái lại, nó xoay người chạy trốn về một hướng khác, hai tay chạy trên mặt đất, chi dưới thô to, tốc độ cực nhanh.
Đây còn không thể gọi là con người mà giống một con thú hơn.
Lục Vân khẽ cau mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người biến dị trông kỳ dị như vậy, cũng không biết tại sao lại biến thành như thế này.
Các chấp pháp phụ trách đi bắt người biến dị ngay lập tức thu hẹp vòng vây khi vừa trông thấy hành động của người biến dị, sau đó hai bên diễn ra trận chiến khốc liệt.
Người biến dị này không phải là võ giả nên không thể vận dụng nội lực mà hoàn toàn dựa vào thể lực cường hãn đánh nhau với các chấp pháp. Đây hoàn toàn là dã thú.
Vì nó là dã thú nên cũng không mạnh bằng các chấp pháp có vũ khí. Vì thế sau một trận khốc liệt, các chấp pháp đã bắt giữ thành công người biến dị.
Lạc Ly thở phào nhẹ nhõm, nói: “Coi như đã bắt được người biến dị này. Ai ngờ rằng thứ này lại trốn trong nước lâu như thế, chắc chắn nó đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta bằng cách này.”
Cô nhìn Lục Vân với vẻ biết ơn.
Nếu như không nhờ Lục Vân thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ hóa ra người biến dị này lại trốn sâu dưới đáy hồ. Bởi vì nhìn như thế nào, trông nó cũng giống sinh vật trên cạn hơn, không một ai có thể nghĩ rằng nó có thể nín thở trong nước hơn nửa tiếng.
Lục Vân nói: “Thật ra, điều em tò mò hơn đó là tại sao nó lại trở thành như vậy.”
Hắn có thể nhận ra con quái vật này quả thực không phải là sinh vật lạ mà là người biến dị, cảm giác giống như có người cho nó uống thuốc gì đó nên mới trở thành như vậy.
Lạc Ly cũng đau đầu nói: “Đây thực sự là một rắc rối. Nó đã hoàn toàn mất lý trí nên có lẽ cũng không thể hỏi được điều gì. Vì vậy, giờ chỉ có thể đưa nó trở về Vũ Minh để viện nghiên cứu sinh học mổ xẻ nó xem sao.”
Lục Vân gật đầu: “Dù sao chỉ cần đừng để nó tiếp tục hại người. Chị bảy…”
Trong lúc Lục Vân còn đang nói chuyện, đột nhiên hắn cảm thấy sau lưng lành lạnh. Hắn quay đầu lại thì thấy Lạc Ly nhìn hắn với vẻ ác ý: “Hừ, tên khốn kiếp, em mau xuống ngay cho chị!”
“……”
Chị bảy chợt nhớ đến chuyện hắn ném cô xuống hồ khi còn ở Giang Hoài, cô đang chờ cơ hội báo thù.
Thật nghịch ngợm.
Lục Vân phản xạ cực nhanh. Ngay lúc Lạc Ly ra tay, hắn đột nhiên xoay người, một tay đưa về phía trước vừa hay chộp lấy cổ áo của quỷ nghịch ngợm, cổ áo bị mở ra, một khe hở trắng nõn lọt vào tầm mắt.
Yo yo yo!
Không hổ là chị bảy, do luyện tập nhiều năm nên các bộ phận trên thân thể rất cân đối, không quá to hay quá nhỏ, cầm vừa vặn trong lòng bàn tay, không ảnh hưởng đến xúc cảm.
“A ——”
Lạc Ly thấy cổ áo mình đột nhiên bị kéo mạnh, đôi mắt xinh đẹp lập tức hiện lên một tia kinh hoảng thất thố, vì không để thằng nhãi Lục Vân này kéo rách cổ áo nên cô đành nghiêng người về phía sau.
Có thể đoán ra kết quả, hai người cùng rơi xuống cái ao.