Lục Vân muốn mở miệng phản kích thì đột nhiên thấy Lạc Ly nghiến răng ken két, hai cái răng nanh nhòn nhọn lập loè tia sắc lạnh dưới ánh mặt trời, vì thế hắn thức thời ngậm miệng lại.
Lạc Ly cười ha ha và nói: “Nể tình em cũng bị thương nên lần này bà tha thứ cho.”
“…”
Rõ ràng là chị ra tay trước, sao lại biến thành em sai? Thật là cô gái ngang ngược vô lý!
Hai người ngồi một hồi bên hồ, chờ quần áo trên người hơi khô thì Lạc Ly đứng dậy và nói: “Được rồi, cũng đã đến lúc chị nên trở về Võ Minh, rất cảm ơn Lục tiên sinh – người dân tốt không muốn lộ ra tên họ đã trợ giúp chúng tôi bắt được tội phạm bị truy nã, hợp tác vui sướng!”
“Em chẳng vui chút nào cả.”
…
Trên đường trở về, Lạc Ly hỏi: “Quỷ nhỏ, các chị có biết chuyện em là Vân Thiên Thần Quân không?”
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước mắt thì chắc chị hai chị ba chị tư còn chưa biết, còn chị cả thì em không rõ, em không đoán được tâm tư của chị ấy, nhưng chị ấy đã biết em là tu luyện giả.”
Tròng mắt Lạc Ly xoay chuyển, nói: “Vậy em cảm thấy chị có nên nói tin này cho họ biết không?”
“Tùy chị thôi, trước nay em chưa từng nghĩ đến chuyện giấu giếm thân phận, chỉ là đôi khi nói ra họ cũng không tin, mấy chị ấy cũng không gia nhập Võ Minh giống chị, họ không biết Thiên Sáp Lệnh.”
“Hihi, nếu vậy thì chị không nói, xem khi nào họ mới phát hiện thân phận của em.”
Lục Vân trừng cô một cái và nói: “Tùy chị có nói hay không, chỉ cần chị đừng ác ý bôi đen em nữa là được, ngày đó nếu không phải chị nhắn tin trong group nói em là lừa đảo thì em đã sớm hướng dẫn các chị cùng tu luyện rồi.”
“Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo!”
“…”
Cuối cùng Lạc Ly còn phải về Võ Minh đi điều tra chuyện người biến dị, Lục Vân cũng không làm phiền cô nữa mà một mình về tới Khương gia, mọi người trong Khương gia nhìn thấy hắn đều nhịn không được lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Dựa vào sức của một mình mà xoay chuyển thái độ của Võ Minh, cuối cùng còn không tổn hao gì đi trở về, nhân vật như vậy rất khủng bố.
Lại nghĩ tới trước đó bọn họ cho rằng Khương gia sắp gặp phải tai họa ngập đầu thì đã trách cứ và oán hận Lục Vân, đám hậu bối Khương gia nhịn không được sợ hãi, tất nhiên không còn mặt mũi đối mặt với Lục Vân.
Bởi vì Khương Chính Hồng đã đi đến Tề gia nên Lục Vân cũng không nán lại Khương gia thêm nữa, hắn đến sân sau chào hỏi Khương Thiên Viễn rồi ra cửa đi tới Tề gia.
Thần Khí của hắn còn ở Tề gia mà!
Nhìn thấy Lục Vân, Khương Chính Hồng phanh phanh phanh dập đầu mấy cái, Lục Vân muốn ngăn cản cũng không được, chỉ có thể mắng một câu: “Ông lão chết tiệt, tính tình ngoan cố thật không sửa được.”
Tuy rằng ông ta đã sớm biết Lục Vân rất lợi hại, nhưng thật sự không ngờ Lục Vân còn mạnh hơn tưởng tượng của ông ta không biết bao nhiêu lần, cả Võ Minh khu Đông Hải cũng bị hắn ép phải cúi đầu.
Chẳng lẽ thân phận của hắn là công tử của ông lớn nào của Võ Minh kinh thành?
Đây là kết luận mà Tề Thương Lan và Khương Chính Hồng suy đoán ra vào lúc sáng, rất có khả năng là như thế!